Edit: NgọcSau khi chia tay với Diệp Thiều Hoa, Mạnh Trạch cho dù bị đánh cũng cảm thấy rất vui.Nhưng mà khi về đến nhà, cha hắn ta lại nói Diệp tổng nhúng tay vào chuyện này.Hơn nữa, Diệp tổng nói rất rõ ràng, ông không đồng ý.Nếu không phải do Diệp Thiều Hoa cáo trạng, Mạnh Trạch cũng không ngờ cô lại là loại người này."Tôi nói cho cô biết, Diệp Thiều Hoa, chuyện này.
.
."Mạnh Trạch còn muốn nói điều gì, nhưng mà vừa mới nói được nửa câu, Giám đốc Mạnh đã nghe nói chuyện này, nhanh chóng đi từ tầng cao nhất xuống."Tiểu tử thúi, con nói bậy bạ gì đó?" Giám đốc Mạnh lắc lư thân thể mập mạp, bưng kín miệng Mạnh Trạch, "Đại tiểu thư, xin lỗi, tên tiểu tử này hôm nay đầu óc có chút không bình thường, quản lý Thiệu ở trêи lầu chờ tiểu thư ạ.
.
."Diệp Thiều Hoa đưa tay sửa sang đồng phục của mình.Nghe vậy, liếc bọn họ một chút, "Ừ."Nói xong, quay người rời đi.Phảng phất như bọn họ chỉ là một tên hề đang nhảy nhót, không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào trong cuộc đời cô."Cha, cha.
.
." Khó khăn Mạnh Trạch mới được thả ra, lông mày vặn lên, "Cha chẳng lẽ còn muốn con cưới cô ta sao?""Cưới cái gì?" Mạnh đổng tức giận nói, "Diệp tổng hôm nay đến nói với tao, lâu nay con gái nhà người ta không hề có ý với mày, đêm qua là hắn nhầm, chúng ta vừa mới nói chuyện kia xong, con vừa nói mấy lời kia thì có ý nghĩa gì."Không có ý nghĩa?Câu này khiến hắn ta cả kinh!Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng không biết sao lại có chút bực bội, còn có chút.
.
.
Xấu hổ.Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua wechat cho Diệp Thiều Hoa.Nhưng mà, không gửi được.[ Thật xin lỗi, người dùng không phải bạn bè của đối phương! ]"Diệp Thiều Hoa được quản lý Thiệu giữ lại ở bộ tài vụ." Mạnh đổng sau khi bảo Diệp Thiều Hoa đi, lúc này mới có chút kinh ngạc mở miệng, "Con trai, cha cảm thấy sự việc có chút không đúng lắm?"Quản lý Thiệu là như thế nào người ông cũng biết rõ.Diệp Thiều Hoa ở bộ tài vụ là thật, tuyệt đối là năng lực của cô.Nhưng như vậy.
.
."Được rồi, cha." Mạnh Trạch hơi không kiên nhẫn, hắn bực bội mở miệng, "Có cái gì bất thường, cô ta có thể thi đậu đại học hay không còn chưa chắc đâu."Có thể phân chia giới hạn cùng Diệp Thiều Hoa, đây là điều Mạnh Trạch mong đợi nhất, nhưng hôm nay từ trong miệng cha của hắn nói đến chuyện này, không biết vì sao đáy lòng lại có chút cảm giác khó chịu.Mạnh Trạch cực lực không để mắt đến sự kì lạ trong lòng.Mạnh đổng nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa.Diệp Thiều Hoa vì sao bây giờ biến thành như vậy hắn vô cùng rõ ràng, sau đó lại thổn thức một tiếng, không nói gì nữa.**Trêи lầu, quản lý Thiệu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa rất nhanh xử lý xong một đống tài vụ lớn chồng chất.Tia sáng trong mắt lóe lênTốc độ học tập của đối phương thật sự quá nhanh.Nếu như nói trước đó quản lý Thiệu không biết vì sao trước kia Diệp Thiều Hoa bị người trong vòng tròn tán thưởng, hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ.Diệp Thiều Hoa giải quyết các loại tài khoản xong, đưa ghi chú do chính cô làm cho quản lý Thiệu "Quản lý Thiệu, đây là một vài điểm tôi đã tóm tắt.
Tôi đã đánh dấu các lỗi khác bằng bút đỏ.
Anh có thể xem qua một chút.
"Cô không chỉ chia ra các tài khoản khác nhau, sợ phiền phức cô còn tự mình thiết kế một phần mềm tính toán."Đây là cái gì?" Quản lý Thiệu nhận lấy lật một chút, sau đó đưa cho trợ lý bên cạnh để cho hắn đi xử lý.Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào máy tính Diệp Thiều Hoa."Một phần mềm." Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu nhìn một lần.
Đó là phần mềm kế toán mà cô mới nghiên cứu gần đây.
Nói thẳng ra là lấy của giới tinh tế.
Tuy không phải công nghệ đỉnh cao nhưng nó là phần mềm đã vượt qua xã hội hiện đại hàng trăm năm.Con người hiện đại quá phụ thuộc vào máy tính, kỹ năng tính nhẩm kém.Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa chỉ vào phần mềm giới thiệu