Diệp Thiều Hoa trên tay còn cầm một tấm thẻ đen, tay phải xỏ trong túi quần, thản nhiên nhìn qua đám người bà Lý.
Cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thành và Đỗ Mạn.
Lông mày lạnh lùng, ngay cả cầu thang đổ nát cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần của cô.
Bà Lý đã xem mắt qua cho rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn cô gái đứng trước mặt này.
Cô vừa xuất hiện, mọi thứ chung quanh đều biến thành bối cảnh của cô.
Bởi vì gương mặt này, cả bà Lý, tiểu Hàn và Vu tiên sinh đều không liên tưởng cô với Diệp Thiều Hoa lười biếng trước đây.
Thấy Diệp Thiều Hoa gọi "Cha, mẹ".
Đám người bà Lý mới lấy lại tinh thần.
"Tiểu Đỗ, cô có thêm một đứa con gái lúc nào vậy?" Bà Lý kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Mạn và Diệp Thành.
Nếu không phải là bởi vì Diệp Thiều Hoa dáng dấp rất giống hai người họ, bà ta căn bản sẽ không cảm thấy cô gái xuất sắc như vậy lại là con gái của hai người này.
Tiểu Hàn giống như một con rùa biển, thấy qua không ít việc đời, bây giờ còn cùng hoa khôi Mỹ Mỹ đính hôn.
Nhưng dù như thế, hắn cũng bị Diệp Thiều Hoa làm cho kinh ngạc.
Nếu như không phải Mỹ Mỹ đang đứng bên cạnh, hắn sẽ lập tức nhờ bà Lý giật dây cho hai người.
Nghe được lời của bà Lý, Đỗ Mạn vỗ vỗ tay Diệp Thiều Hoa, nở nụ cười, "Thiều Hoa, sao hôm nay không gọi điện thoại cho bạn?”
Diệp Thiều Hoa biết rõ Đỗ Mạn muốn khoe khoang.
Cô im ắng thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nhìn về phía bà Lý, "Bà, xin chào."
"Thiều Hoa?" Bà Lý đã lớn tuổi như vậy, bây giờ vẫn không nhịn được kêu lên sợ hãi, "Người này thế nào lại là Thiều Hoa?!"
Bà ta đã nhìn Diệp Thiều Hoa nhiều năm như vậy, có thể không biết đối phương có cái đức hạnh gì chắc?
Đỗ Mạn tiếp tục ôn hòa cười, "Đứa nhỏ này không phải chỉ tháo kính mắt xuống sao, vậy mà bà cũng không nhận ra? Thiều Hoa cũng thật là, trước đó bảo con bé lấy mắt kính xuống, con bé không chịu cơ, bà có cảm thấy con bé bỏ mắt kính xuống rất đẹp không.
Khóe miệng bà Lý nhúc nhích một chút, "Đúng vậy, rất mắt.
.
."
Loại thời điểm này bà ta làm sao cũng không thể giấu được lương tâm nói không đẹp.
Vu tiên sinh biết rõ tên Diệp Thiều Hoa, thời điểm xem mắt, hắn biết được đối phương sống ở cùng lầu với bà Lý.
Về sau bà Lý nói cho hắn biết người nhà Diệp Thiều Hoa không đồng ý, Vu tiên sinh cũng không có quá nhiều suy nghĩ gì, dù sao Diệp Thiều Hoa trong mắt hắn là người rất bình thường, mặc dù bà Lý nói hắn cố gắng một chút có thể thuyết phục được phụ huynh nhà họ Diệp.
Nhưng hắn không có làm như vậy.
Dù sao Diệp Thiều Hoa không có bất kỳ cái gì hấp dẫn hắn, nghe nói không thi được nghiên cứu, Vu tiên sinh ngay từ đầu cũng xem như lốp xe dự phòng mà thôi.
Nhưng hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới.
Mới gặp lại Diệp Thiều Hoa, là ở tình huống như vậy ở dưới lầu.
Hắn còn sốc, chớ nói chi là tiểu Hàn kia.
Diệp Thiều Hoa bây giờ thật sự có lực hấp dẫn người, loại lực hấp dẫn như thế này là nguồn gốc từ trong xương cốt, chỉ cần cô không biến mất, không tận lực che giấu, cơ hồ không có người có thể ngăn cản được đến mị lực giống như một một nữ diễn viên chỉ cần vỏn vẹn hai năm đã đạt được giải ảnh hậu.
Thứ này sao có thể khiến cho mấy người đàn ông phổ thông cưỡng lại được.
Tiểu Hàn trước kia cũng đã từng xem ảnh chụp của Diệp Thiều Hoa, đương nhiên khi đó bà Lý căn bản cũng không có ý muốn đem Diệp Thiều Hoa giới thiệu cho hắn.
Chỉ muốn làm Diệp Thiều Hoa xấu mặt.
Tiểu Hàn chờ sau khi đám người Diệp Thiều Hoa rời đi, liền đem ảnh chụp của Diệp Thiều Hoa ném vào thùng rác.
Nhưng không ngờ người bị hắn ta ném ảnh vào thùng rác hóa ra lại là mỹ nhân đang đứng trước mặt mình?
"Bà Lý, cô ấy thật.
.
." Nếu như không biết cái này thì thôi.
Nhưng bây giờ tiểu Hàn biết rõ lúc