Tầng dưới dày đặc quân canh gác, bệnh viện đa khoa kín không kẽ hở.
Người trước mắt này làm sao vào được?
Hơn nữa.
.
.
Hắn là ai?
"Thời gian vừa vặn." Diệp Thiều Hoa nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, "Chậm thêm một giây, chỉ sợ tôi phải động thủ."
"Là Vân Nặc à!" Barney liếc qua Vân Nặc nằm trên giường bệnh, "Yên tâm, trên đường tới tôi đã nghiên cứu qua, hắn không chết được."
Diệp Thiều Hoa gật đầu, "OK, nhanh lên đi."
Ngón tay trắng nõn cầm con dao giải phẫu trên tay, dao giải phẫu vô cùng mỏng, giống như được nạm bằng hồng ngọc, nó nhìn rất giống một món đồ thủ công tinh xảo.
Barney nhìn về phía viện trưởng đang thất thần, không khỏi nhíu mày: "Thất thần làm gì, đẩy trở về đi."
Có lẽ khí thế của Barney có chút cường đại, viện trưởng vô ý thức đẩy giường bệnh trở lại.
"Mấy người làm gì đấy?" Thủ trưởng Vân cũng không nhận ra Barney, nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi tức giận, "Bạch Huyền Mặc!"
Bạch Huyền Mặc nhìn dao giải phẫu trên tay Barney, đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Chờ chút, thủ trưởng, đừng kích động, hắn.
.
.
Hắn hình như là Barney!"
"Barney?" Đừng nói thủ trưởng Vân, ngay cả Vân phu nhân lúc này cũng sửng sốt.
Lăn lộn ở cái vòng này, bạn có thể không biết Nolan, có thể không biết Jim, nhưng nhất định sẽ biết rõ bác sĩ thiên tài Barney, đã từng cứu rất nhiều người khỏi bàn tay của tử thần.
Huống chi viện trưởng đã từng nhiều lần nhắc nhở qua người có thể cứu Vân Nặc.
Thủ trưởng Vân tìm rất nhiều người, nhưng mà Barney như con rồng thấy đầu không thấy đuôi, bọn họ chỉ có thể dùng hạ sách cuối cùng, đó là đi đến nước M.
Barney cũng nghe được lời của Bạch Huyền Mặc, nhưng hắn không mở miệng, chỉ một giây trước khi vào phòng mổ, hắn đã liếc nhìn thủ trưởng Vân và những người khác, ánh mắt đó có phần kiêu ngạo.
Cũng không phủ nhận cách nói của Bạch Huyền Mặc.
Chờ sau khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, thủ trưởng Vân và Vân phu nhân mới nhìn sang chỗ Diệp Thiều Hoa.
Nhất là Vân phu nhân, bà vừa mới còn vì Vân Nặc mà bất bình.
Nhưng bà không ngờ rằng Diệp Thiều Hoa nói không nên rời đi ...!hóa ra là mời được Barney!
Bên cạnh bà, thủ trưởng Vân trong đầu cũng trống rỗng.
Lúc này, hắn không dám nói gì, chỉ khiếp sợ nhìn Diệp Thiều Hoa, "Thiều.
.
.
Thiều Hoa, cháu tìm được Barney?"
"Vâng." Diệp Thiều Hoa cũng không bởi vì thái độ trước đó của Vân phu nhân mà khó chịu, chỉ khẽ gật đầu, "Hôm qua hắn ở trên đảo, vừa vội vàng trở về.”
Vân phu nhân cố gắng bình phục sự kích động của bản thân, “Làm thế nào mà cháu có thể mời được Barney?”
Hơn nữa, thoạt nhìn còn rất thân quen với Barney như vậy?
Đây là chuyện mà khó có ai làm được, ai cũng biết Barney có tiếng cao ngạo, có tiếng vô tình.
"Hắn vừa vặn có chuyện tìm cháu, cho nên cháu có liên lạc với hắn." Diệp Thiều Hoa đáp.
Vân phu nhân cùng thủ trưởng Vân kỳ thật còn muốn hỏi, vì sao nhân vật như Barney lại tìm cháu? Vì sao cháu vừa gọi hắn liền đến?
Nhưng mà hai người đều không dám hỏi tiếp.
Chỉ nhìn Diệp Thiều Hoa, lại nhìn đèn sáng, phảng phất giống như đang ở trong mơ.
Phòng phẫu thuật đóng lại, kéo dài năm tiếng, mới mở ra.
Barney là người thứ nhất đi ra, vẻ mặt hắn thoạt nhìn có chút mỏi mệt, nhưng không ảnh hưởng đến cái khuôn mặt đẹp trai kia, "Không phụ sự kỳ vọng, dựa vào thể chất của hắn, nghỉ ngơi một tháng nữa, là có thể nhảy nhót tưng bừng."
Diệp Thiều Hoa không có chút cảm giác ngoài ý muốn nào, "Làm phiền rồi."
"Giữa chúng ta nói đến cái này làm gì." Barney nhét dao phẫu thuật vào trong túi quần, cười nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Nolan cùng Jim đều đến rồi, cô có muốn gặp bọn họ một chút hay không, tôi nói nè, Nolan trông thấy cô khẳng định kinh ngạc