Diệp Thiều Hoa không chú ý tới biểu lộ của Ninh Đào, chỉ hồi tưởng đến lời hắn nói.
Trò chơi 3D rất khó làm sao?
Đương nhiên không khó!
Ở thế giới tương lai của cô, ngay cả những mạng lưới quy mô lớn như hình ảnh ba chiều cũng đã được tinh võng xây dựng, chưa kể những thứ khác.
Bây giờ để Diệp Thiều Hoa mô phỏng mạng à, chỉ cần cho cô đủ thời gian và vật liệu cô cần là có thể chế tạo được.
Ngoại trừ thời cổ đại, ngay cả quả cầu ma pháp đều thông qua hình chiếu thủy tinh cầu.
Mô hình 3D đã được viết ra từ lâu.
Cho nên phát triển hình ảnh 3D.
.
.
Diệp Thiều Hoa thực sự không hề cảm thấy khó chút nào.
Nhưng mà, hình ảnh 3D của thế giới này vẫn chưa được phát triển?
Một kỹ sư có thể làm ra hình ảnh 3D, thậm chí ngay cả Ninh thị đều kiêng kị?
Nhưng Diệp Thiều Hoa cũng không nghĩ nhiều, người kia cũng không phải nhân vật khủng bố gì?
Không nói thứ khác, chỉ là thế giới ma pháp, đã có nền văn minh trên vạn năm có thể ghi chép, còn thế giới này mới qua bao lâu?
Chưa nói đến thế giới công nghệ trong tương lai, chưa nói đến những người có thể điều khiển người máy, những người có bộ não cực kỳ phát triển có thể so sánh với những vĩ nhân thông minh nhất trong xã hội hiện đại.
Làm sao cái thế giới này lại kỳ quái như thế.
Nghĩ đến việc hôm nay cô tính nhẩm làm giáo viên và học sinh trong trường coi là không bình thường, cô có chút khó hiểu.
Trong số những thế giới cô từng trải qua, thời đại Tinh Tế là thế giới để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất, những người ở thế giới đó, đừng nói tính nhẩm, máy tính căn bản còn không được bọn họ để vào trong mắt.
Còn thế giới đặc công trước nữa, Nolan sở hữu một trí nhớ tốt cùng kỹ thuật hacker vô cùng đỉnh, chính là kiểu vừa nhìn là không thể quên.
Có thể nói, cô tiến vào các thế giới kia, hầu như đều ở cùng một chỗ với toàn thiên tài.
Cho nên, cũng thường gặp qua nhiều dạng thiên tài.
Diệp Thiều Hoa thực sự rất xa lạ khi lần đầu tiên tiếp xúc với một thế giới bình thường như vậy.
"Chờ chút." Diệp Thiều Hoa từ trong ba lô lấy ra một cái USB, cắt đứt lời nói của Ninh Đào muốn cô rời đi, có chút nghiêng đầu, "Cho tôi mượn máy tính một chút được không."
"Cậu muốn làm gì?" Ninh Vân Sơ lúc đầu muốn nhắc nhở Ninh Đào một câu.
Nhưng nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, lời nói đã đến yết hầu cũng nuốt vào, sau đó lấy ra laptop của bản thân.
Cầm lấy laptop của Ninh Vân Sơ, Diệp Thiều Hoa nhấn vài lần trên bàn phím, trên máy tính hiện ra một số thuật ngữ rất khó hiểu.
Diệp Thiều Hoa nhìn số liệu bên trên, nhấp chuột, “Còn có… ờ, máy tính hiệu suất tốt hơn không?”
Hiệu suất máy tính lúc này quá kém, không thể làm theo đúng ý cô được.
"Diệp tiểu thư, cô nói đùa sao." Ninh Đào không kiên nhẫn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Cô đừng làm loạn nữa được hay không? Đây là laptop C2 của nước M, là máy tính tốt nhất toàn cầu đấy, Diệp thị mấy người còn không có loại máy tính này đâu, bọn họ nể mặt Ninh thiếu mới bán đấy."
Nước M rất coi trọng công nghệ của mình.
Việc sản xuất chip máy tính C2 rất khó nên họ không mở công nghệ này cho các nước khác, nên máy tính C2 rất hiếm.
Hệ thống tùy chỉnh đi kèm với nó hoàn toàn không được bán trên thị trường.
Bọn họ áp dụng luật tiêu thụ hút máu người mua, mỗi một máy tính đều đạt đến sáu chữ số.
Cho nên, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa không hiểu chuyện như vậy, Ninh Đào có hơi coi thường Diệp Thiều Hoa.
Trên thực tế, hắn nghe Diệp Thiều Hoa lẩm bẩm lâu như vậy, hoàn toàn là bởi vì Ninh Vân Sơ, bằng không thì hắn đã sớm để người ta đưa Diệp Thiều Hoa, một người cái gì cũng đều không hiểu