Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Minh Ngọc + Triệu Yến
Beta: Angela
Hoàng thượng không lập tức nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy khó dò nhìn Bạch Trăn Trăn, trong thư phòng, bầu không khí nặng nề khiến người ta thở không được.
Bạch Trăn Trăn không nghe thấy Hoàng thượng trả lời, trong lòng có chút thấp thỏm, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nghe thấy mình có nhiều tài phú như vậy, chẳng lẽ không nên nhìn nàng ta bằng cặp mắt khác xưa sao? Sao lại một chút phản ứng cũng không có?
Xuyên qua đến thế giới này, Bạch Trăn Trăn một đường thuận thế mà lên, ngoại trừ lần bị chọc giận trước đó, hầu như nàng ta chưa từng vấp phải vấn đề nan giải nào, vào lúc này ả mới hiểu rõ cái gì gọi là ý vua khó dò.
"Ngươi xác định, ngươi không muốn gả cho Thái tử của trẫm?" Hoàng thượng hạ mắt, đưa tay gõ nhẹ lên bàn, giọng nói trầm trầm khiến người khác không nghe ra được hắn đang nghĩ gì.
"Ta chỉ cần sự tự do của chính mình!" Bạch Trăn Trăn nói đúng mực, gả cho tên Thái tử tàn phế đó? Sau này làm gì còn có lối thoát?
Nàng ta có chết cũng sẽ không đáp ứng.
"Được, ta đáp ứng ngươi." Hoàng thượng cũng không gây khó khăn cho nàng ta, vốn là với tài năng của hoàng nhi mình, Bạch Trăn Trăn rất phù hợp.
Bây giờ nhìn lại, hắn thay đổi suy nghĩ, Bạch Trăn Trăn là người có ánh mắt thiển cận, một trăm người như Bạch Trăn Trăn cũng không thể xứng với Hoàng nhi của hắn.
Tam hoàng tử tận dụng mọi thời cơ, nói mình tạm thời chưa nghĩ về vấn đề hôn nhân đại sự.
Lúc trước, dù cho hắn không biết Bạch Trăn Trăn là nhị thiếu gia của Phong Nhã lâu cũng không dự định cưới Diệp Thiều Hoa, hiện tại biết được sự giàu có phía sau Bạch Trăn Trăn, hắn càng không cam lòng cưới Diệp Thiều Hoa - một người bình thường như thế.
"Ngươi, cũng chắc chắn chứ?" Hoàng Đế sâu sắc nhìn Tam hoàng tử.
Bạch Trăn Trăn so với Diệp Thiều Hoa càng có nhiều tầng thân phận hơn, càng quan trọng hơn bất kỳ ai, điểm này Tam hoàng tử hiểu hơn ai hết, hắn lập tức nói: "Vâng, phụ hoàng."
"Được, các ngươi đều lui xuống đi." Hoàng thượng xua tay, để bọn họ rời đi.
Chờ bọn hắn đi rồi, Hoàng thượng mới khẽ lắc đầu.
"Bạch Trăn Trăn cùng Tam hoàng tử, ngươi thấy thế nào?" Tổng quản phủ Nội vụ sửng sốt một lát, mới biết hoàng thượng đang nói chuyện với chính mình.
Hắn là một thái giám nên cũng không dám nhiều lời, chỉ là châm chước nói: "Bạch nhị tiểu thư không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ, thần cũng không ngờ tới Kinh thành Đệ Nhất Lâu là của nàng ta, trên đời ít người có thể so sánh được. Tam hoàng tử, cũng là suy nghĩ sâu xa."
Nghe vậy, Hoàng thượng phì cười một tiếng.
Hoàng đế đưa tay lấy ra một chiếc hộp gỗ, lấy ra hai mươi vạn lạng hoàng kim, "Đây là Diệp tể tướng sau khi lâm triều đã đưa cho ta, nói muốn nhi tử của hắn ở bên ngoài trải qua tốt hơn một chút, không muốn để cho hắn chịu khổ, đây là ông ấy hối lộ ta."
"Hai mươi vạn lạng hoàng kim? Diệp tể tướng sao lấy ra được, còn có bệ hạ, không phải lúc sáng sớm ngài nói không để Diệp Thị Lang đến biên cương mà?" Tổng quản là người có kiến thức rộng rãi cũng không khỏi kinh hãi đến biến sắc, "Diệp tể tướng từ trước đến nay vẫn là vị quan thanh liêm, chưa bao giờ làm chuyện hối lộ a."
Nghe vậy Hoàng thượng cười ha ha, "Hắn không được, nhưng trong phủ còn có một vị quân sư tính toán trăm sự!"
"Kinh thành đệ nhất tài nữ?" Hoàng Đế nhìn hai mươi vạn lượng hoàng kim, cười lạnh một tiếng.
Tổng quản cúi đầu, làm như không thấy, có điều, cũng biết bây giờ là thời điểm mọi việc dần rõ ràng.
**
Thái tử gia tự mình xuất chinh, hoàng thượng thu hồi ý chỉ phái Bạch gia đi cùng, thay bằng người nhà họ Diệp, điều này làm cho người Bạch gia thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng không muốn đi theo Thái tử chịu chết.
Ngày Thái tử xuất chinh, chính là ngày diễn ra văn hội ở Phong Nhã lâu.
Những người này đều cho rằng Thái tử sẽ một đi không trở lại, cơ bản không có mấy người đi đưa tiễn, Bạch Trăn Trăn lúc này đang ở trên thiên đài lầu hai của Phong Nhã lâu chậm rãi nói: "Tam hoàng tử có biết chế độ trung ương tập quyền?"
"Có ý gì?"
"Chính là phế tể tướng, lấy lục bộ làm chủ, phế tỉnh, thiết lập ba ty..."
Bạch Trăn Trăn chậm rãi nói, Tam hoàng tử cùng văn nhân ở Phong Nhã lâu đều ngơ ngác, không nghĩ tới suy nghĩ tiên tiến, lớn mật này lại đến từ một nữ nhân.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của những người này, trong đôi mắt Bạch Trăn Trăn lướt qua một tia tự kiêu, đây là chế độ được phát triển từ thời Tần triều đến Thanh triều, trong đầu nàng ta còn có rất nhiều loại chế độ.
Vẻn vẹn một điều này đã khiến cho các