Lúc này, cả ông ngoại và chị họ của Diệp Thiều Hoa đều hận không thể đào ra một cái lỗ để nhét cô vào.
Mất mặt, thật sự là quá mất mặt.
Nhất là chị họ còn cho rằng Diệp Thiều Hoa chỉ đang nói đùa mà thôi. Thật không ngờ cô cũng dám nói linh tinh trước mặt giám đốc Tô.
Cả đám người đều đang xoắn xuýt vì câu nói của cô mà không hề phát hiện ở ngoài cửa phòng làm việc có một đoàn người đang dừng lại, đi đầu là một người đàn ông cực kì trẻ tuổi.
Anh hơi nheo cặp mắt đào hoa nhìn vào văn phòng, ngũ quan sắc bén tinh xảo như được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ. Một người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc như vậy lại không hề khiến người ta cảm thấy nữ tính chút nào.
Cảm giác được cậu chủ nhà mình nhìn chằm chằm vào văn phòng lâu hơn bình thường, thư ký đang đứng bên cạnh lập tức lấy ra tư liệu: “Tổng giám đốc Tô, người đang ở trong đó chính là người xế chiều hôm nay tìm người thi đấu thay, Diệp Thiều Hoa. Đây là tư liệu về cô ta.”
Tô Vân Hiên nhận lấy tư liệu, lật giở mấy lần, ôn hòa hỏi: “Cô ấy chính là người tìm người khác thi đấu thay?”
Thư ký nhìn theo bóng lưng Tô Vân Hiên, không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Nhưng không để cho anh ta có thời gian suy nghĩ nhiều, Tô Vân Hiên đã đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, giám đốc Tô đang nhìn Diệp Thiều Hoa định nói gì đó, nhưng đã bị Tô Vân Hiên đi tới cắt ngang.
“Tôi đã điều tra tư liệu về cô.” Tô Vân Hiên ném tập văn kiện lên bàn, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa. Trông anh ta có vẻ còn rất trẻ nhưng trên người lại toát ra khí chất trầm ổn bình tĩnh hơn người cùng trang lứa: “Thành tích học trung học của cô cũng tốt, nhưng mấy tài khoản xã hội của cô lại chưa từng đăng nhập vào Vương giả vinh diệu. Mà hôm nay cô lại mời Tần Phong tới thi đấu thay, chuyện này có thể xem camera để lấy bằng chứng, mặc dù cuối cùng cô vẫn không lựa chọn anh ta.”
Anh bình tĩnh nói ra như vậy.
Giây phút anh đặt văn kiện xuống, Diệp Thiều Hoa cứ nhìn chằm chằm bàn tay anh một lúc rất lâu, lâu tới mức khiến tổng giám Tô phải cau mày khó chịu.
“Đúng vậy.” Diệp Thiều Hoa thu hồi ánh mắt, nhíu mày: “Tôi có khả năng chơi game trời cho, không được à? Thật không dám giấu diếm, nói về đấu solo 1 v 1 tôi chưa từng thua ai.”
Một câu nói kia của cô không chỉ khiến ông ngoại và chị họ của Diệp Thiều Hoa phải đỏ mặt, ngay cả Quản lý Tô cũng kìm được cảm thấy xấu hổ thay cho lời nói khoác lác này của cô.
“Thiều…” Chị họ Diệp Thiều Hoa định kéo cái người vừa mới không biết xấu hổ nói khoác linh tinh kia lại, muốn ngăn không cho cô tiếp tục làm mất mặt chính mình.
Lúc này, Tô Vân Hiên lại nhẹ giọng cười, pha lẫn chút khàn khàn. Loại âm thanh này khiến người khác nghe vào liền mềm nhũn ra.
“Giám đốc Tô, gọi thành viên dự bị hôm qua đến đấu solo với cô ấy.”
Diệp Thiều Hoa không nói lời dư thừa, trực tiếp cầm điện thoại đăng nhập vào game chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chị họ cô trợn trắng mắt tỏ vẻ chết không nhắm mắt. Ông ngoại thì quay người không đành lòng nhìn cảnh Diệp Thiều Hoa bị người ta vùi dập cho tơi tả.
Tô Vân Hiên nhìn cô đăng nhập vào trò chơi, không hề ngồi lên ghế sofa mà trợ lý chuyển tới, chỉ đứng dựa vào cạnh bàn chăm chú Diệp Thiều Hoa, khẽ nói: “Cô nhóc lừa đảo này.”
“Gì cơ?” Trợ lý không nghe rõ.
"Không có gì." Tô Vân Hiên nhận lấy ly nước quản lý Tô đưa cho, giọng nói của anh có phần lười biếng.
Mọi người đều đang chờ xem trận đấu, Tô Vân Hiên cũng không ngoại lệ. Chẳng qua sau khi anh nhìn thấy Diệp Thiều Hoa chọn dùng Lỗ Ban first blood Điêu Thuyền, biểu cảm trên mặt từ thờ ơ chuyển sang kinh ngạc.
Khả năng di chuyển và tốc độ tay xuất sắc như thế, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Ban đầu, kẻ đấu với Diệp Thiều Hoa cũng ôm suy nghĩ bắt nạt ma mới, đến cuối cùng biểu cảm càng thêm nghiêm trọng, nghiêm túc đấu với cô.
Năm phút sau, trên màn hình điện thoại của Diệp Thiều Hoa xuất hiện biểu tượng chiến thắng "Victory".
"Đổi người khác." Tô Vân Hiên đứng thẳng người, hơi nóng trong ly nước bốc lên hừng hực khiến gương mặt anh trở nên mờ ảo.
Quản lý Tô chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của anh.
Lại đổi một thành viên dự bị khác, vẫn là năm phút sau, Diệp Thiều Hoa chưa chết lần nào đánh ngã tháp thủy tinh.
"Tiếp tục đổi." Diệp Thiều Hoa nhíu mày, lần này cô dùng Thái Văn Cơ đánh đối phương tới mức không thể đánh trả như vậy dường như hơi quá đáng.
"Đổi tuyển thủ chuyên nghiệp."
Cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp hay dự bị thì Diệp Thiều Hoa cũng sẽ không thua. Nhưng cô không muốn trở thành quái vật trong mắt bọn họ, nên đành phải giả bộ chết một lần. Ông ngoại Diệp Thiều Hoa đang nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt như gặp phải quỷ, gần như quên cả phản ứng.
Chị họ vẫn luôn quan sát tình hình trận đấu vừa thấy cô chết liền hít sâu một hơi, nói "Cuối cùng cũng chết rồi."
Giám đốc Tô cũng nhẹ nhõm gật đầu, tinh thần vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng trở lại, "Đúng vậy, cuối cùng cũng chết rồi."
Dường như trong lòng tất cả mọi người chứng kiến trận đấu cũng đều suy nghĩ như vậy, đặc biệt là những tuyển thủ dự bị bị Diệp Thiều Hoa hành hạ đến chết đi sống lại. Nhưng chỉ một giây sau, trong lòng bọn họ lại dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc.
Bọn họ là ai chứ?
Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, hoặc là dự bị.
Mỗi một người bọn họ cũng đặt tay lên ngực tự hỏi. Việc cô liên tiếp hai mươi trận không chết quả thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Diệp Thiều