Diệp Thiều Hoa còn chưa nói gì.
Bạn cùng lớp đã bắt đầu ồn ào hô lên, “Không phải chúng tôi đã nhất trí yêu cầu hiệu trưởng cho cậu nghỉ học rồi sao? Hủy hoại danh tiếng của lớp 10 như vậy mà cậu còn dám đến lớp nữa à?!"
"Sao nhà họ Diệp lại có loại người như cô chứ?"
Lời này là của một phú nhị đại* hâm mộ Từ Phỉ Phỉ, trong mắt cậu ta tràn đầy xem thường. "Cũng chẳng có gì lạ. Chắc ông già nhà họ Phương giúp cậu hối lộ nhân viên kiểm tra, giúp cậu mời người đánh thay. Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn**. Thế nhưng chỉ bằng cô với loại thủ đoạn thấp kém như vậy mà cũng muốn học đòi nữ thần Phỉ Phỉ của chúng tôi ư? Cô ấy sắp tham gia thi đấu chuyên nghiệp rồi, còn cậu chỉ là kẻ bắt chước bừa mà thôi."
[*Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn. ... ]
[**Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được]
......
Ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp khi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa giống như đang nhìn một con ruồi nhặng rất buồn nôn. Đặc biệt là Dư Khải Thần, anh ta thậm chí còn không thèm nói giúp Diệp Thiều Hoa lấy một câu.
Lúc đầu Diệp Thiều Hoa nhất quyết đòi học chơi Vương Giả, đều là vì anh ta chứ không phải bởi vì ghen ghét Từ Phỉ Phỉ.
"Đều là bởi vì tôi mà em gái Thiều Hoa của tôi mới trở nên như vậy. Mọi người đừng trách em ấy nữa...... " Từ Phỉ Phỉ đứng ra thay Diệp Thiều Hoa xin lỗi, lại càng khiến những người trong lớp vốn không thích Diệp Thiều Hoa thêm phẫn nộ.
Rõ ràng Diệp Thiều Hoa mới là người giở trò đấu thay, tại sao người mở lời xin lỗi lại vẫn là Từ Phỉ Phỉ cơ chứ. Mặt Diệp Thiều Hoa này quả thực rất dày!
Nụ cười trên mặt Diệp Thiều Hoa vẫn chưa tan đi. Cô nhẹ nhàng dùng một tay ôm lấy cặp sách, tay còn lại xách nam sinh cầm đầu gây chuyện với cô đi ra đối diện với mình, cười khẽ: "Cậu là người cầm đầu muốn đuổi tôi đi sao?"
"Đúng...... Đúng thì sao?"
"Rất tốt." Diệp Thiều Hoa gật đầu.
Cô tiện tay buông cặp sách của mình xuống. Sau đó mọi người chỉ nghe được "bịch" một tiếng, nam sinh kia liền ngồi trên mặt đất, khóe miệng bầm tím. Diệp Thiều Hoa kéo ghế của mình ra ngồi, cặp mắt xinh đẹp lúc này tràn đầy lạnh lẽo và chán ghét, "Thứ nhất, tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng người khác, ngày mai đi cục cảnh sát uống trà. Thứ hai, đừng có chọc vào tôi."
Nam sinh kia xoa xoa cái mông còn đau âm ỉ của mình, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa với ánh mắt hoài nghi cuộc sống ......
Mẹ nó! Sao...... Sao cậu ta lại cảm thấy hôm nay con chó tìm người đấu thay này thật đáng sợ?
**
Diệp Thiều Hoa ngồi ngây người ở trường hơn nửa ngày. Phần lớn mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt soi mói, nhưng không còn ai dám chọc vào cô.
Sau khi rời khỏi trường học cô liền đi đến chiến đội ở Tô thị. Cô được phân vào một chiến đội uy tín lâu năm, hôm nay chiến đội này thay máu hai thành viên mới.
Đến lúc tới nơi cô mới phát hiện ra, Tô thị cũng đã thu được Tần Phong vào tay.
Gia đình Tần Phong bình thường không có bối cảnh sâu xa gì, nhưng kỹ thuật đánh Vương Giả của anh ta quả thực không hề tầm thường.
Đội trưởng lão đại thấy Tần Phong ngồi rất xa bọn họ, không khỏi mở miệng, "Tần Phong, cậu đang tỏ ý ghét bỏ chúng tôi à? Sao tự nhiên lại ngồi xa như vậy?"
Diệp Thiều Hoa nhíu mày, chắn hẳn là vì chán ghét cô mới đúng?
Tần Phong gập gập ngón tay, nghe thấy đội trưởng nói vậy cũng không thèm giả bộ, thẳng tay ném điện thoại đi rồi nhìn Diệp Thiều Hoa đầy chế giễu. "Bây giờ chiến đội chuyên nghiệp còn thu nhận cả người tìm người đánh thay nữa à?"
Diệp Thiều Hoa kinh ngạc nhướng mày, hai đầu lông mày đẹp như mực vẽ dường như lóe ánh sáng, từ cô toát lên một vẻ đẹp tuyệt sắc. Tần Phong chợt nghĩ đến một câu thơ —— "Phù dung bất cập mỹ nhân trang."*
[*Đây là một câu thơ trong bài Tây cung thu oán - Nỗi oán mùa thu ở Tây cung của Vương Xương Linh, ý nói vẻ đẹp của hoa sen cũng không sánh bằng người con gái đã trang điểm xinh đẹp]
Thật đáng tiếc, Diệp Thiều Hoa này lại có mưu đồ bất chính, phẩm hạnh không đoan trang.
Nói xong, Tần Phong đi thẳng ra ngoài, trong đầu thầm nghĩ, “Quả nhiên là chiến đội đứng đầu đếm ngược từ dưới lên của tập đoàn. Nếu làm đồng đội với bốn kẻ rác rưởi như vậy, chỉ sợ thi đấu bình thường cũng không đánh nổi. Tôi thà không thi đấu chuyên nghiệp!
Anh ta phải hướng về đội quán quân, chứ không phải đi đến chiến đội rác rưởi như này.
Thấy anh ta cứ nghênh ngang như vậy mà đi ra, ba người còn lại trong đội không hề tỏ ra kỳ quái, dường như đã là tập mãi thành quen.
Diệp Thiều Hoa rơi vào suy tư.
Chiến đội này, hình như hơi kỳ quái.
"Chúng ta không huấn luyện sao?" Cô hỏi.
Đáp lại cô là một cái lắc đầu từ một người trong số họ. "Chúng ta không có đủ thiết bị, không đủ tài chính, không đủ nhân viên, căn bản là không thể thi đấu. Tần Phong kia nói rất đúng."
Tình huống gì đây? Diệp Thiều Hoa còn chưa kịp hỏi đã nghe được một giọng nói khàn khàn đang khóc lóc kể lể.
"Tôi thật sự có lỗi với mọi người, cũng có lỗi với mẹ tôi. Lúc trước mọi người đều là tuyển thủ hạt giống của Tô thị. Nếu không phải tại tôi đắc tội với Thẩm tiểu thư,