"Anh đang dùng thân phận bạn trai của Từ Phỉ Phỉ để nói với tôi những lời này đấy à?" Diệp Thiều Hoa dừng lại bước chân, hơi nghiêng người nhìn Dư Khải Thần.
"Cô không còn bé bỏng gì nữa, đừng tỏ vẻ ngây thơ như thế mãi được không?" Có lẽ là bởi vì Diệp Thiều Hoa thuận mắt hơn ngày xưa rất nhiều nên anh ta cũng có tâm trạng nói nhiều hơn hai câu, "Cái chết của mẹ cô liên quan gì đến mẹ của Phỉ Phỉ? Họ không hề có một chút lỗi nào với cô. Nói một câu khó nghe, hiện tại trong bụng của dì ấy có đứa bé, chờ đứa bé này được sinh ra, tiếng nói của họ ở nhà họ Diệp sẽ lớn hơn cô nhiều. Hơn nữa Phương thị cũng đang đi xuống dốc, cô cảm thấy về sau cuộc sống của cô liệu có dễ dàng không?"
Có đôi khi ngẫm nghĩ lại, anh ta cũng cảm thấy đồng tình với Diệp Thiều Hoa, dù sao đứa bé trong bụng dì Từ cũng là con trai.
Mặc dù Từ Phỉ Phỉ không phải là con ruột của Diệp Tông Quốc, nhưng cô ta có một người em trai có thể kế thừa tất cả tài sản của nhà họ Diệp. Ngược lại Diệp Thiều Hoa mới là người đáng thương nhất. Dường như ở nhà họ Diệp không có người nào đứng về phía cô, ngoại trừ chính cô và người mẹ đã mất kia.
"Tôi đã sớm không còn ở nhà họ Diệp nữa rồi." Diệp Thiều Hoa nói xong liền quay đầu lại, tiếp tục đi ra cổng trường, khóe miệng hững hờ ném thêm một cậu. "Huống chi, ai nói với anh tôi đánh Vương giả là làm loạn?"
Cái cô muốn là tham gia giải đấu quốc tế.
Ý gì vậy? Dư Khải Thần vừa định hỏi, Diệp Thiều Hoa đã đi xa mất dạng.
"Khải Thần, bỏ đi." Một nam sinh đi đến vỗ vai anh ta, cười nhạo một tiếng. "Cô ta thực sự tưởng rằng mua được đội chuyên nghiệp đến thì có thể khiến người ta thay đổi cách nhìn với cô ta sao, cho rằng như vậy liền có thể so sánh với nữ thần Phỉ Phỉ sao? Ngây thơ."
Dư Khải Thần nghe vậy, không nhịn được mà thở dài. Ngay từ khi mới tiếp xúc với Diệp Thiều Hoa, anh ta đã biết cô là người rất cố chấp, lại còn không biết suy nghĩ. Vốn lần này là anh ta có ý tốt muốn nhắc nhở cô.Nhưng thấy một câu cô cũng nghe không lọt tai, Dư Khải Thần cũng lười nói tiếp. Anh ta nể tình quen biết mà nhắc nhở cô như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Về phần cuối cùng Diệp Thiều Hoa sẽ gặp phải chuyện gì, chuyện này không liên quan tới anh ta.
**
Trong phòng làm việc của Tô thị, Tô Vân Hiên đang ngồi trên ghế, môi mỏng khẽ mím lại, "Người cô tuyển chính là bốn người này? Chắc chắn chứ?"
Diệp Thiều Hoa gật đầu hỏi. "Phiếu báo danh đâu?"
Tô Vân Hiên nhìn thoáng qua giám đốc Tô, giám đốc Tô hiểu ý lập tức đưa phiếu báo danh cho Diệp Thiều Hoa.
Lúc đưa cho Diệp Thiều Hoa, mặc dù Tô Vân Hiên ở đây, giám đốc Tô vẫn không nhịn được nói một câu, "Tô tiểu thư, cô thật sự xác định là bốn người bọn họ sao?"
Bốn người này có lão Đại, lão Nhị, lão Tam không còn trẻ, tốc độ phản ứng thần kinh ở tay so với người trẻ tuổi chậm hơn nhiều. Về phần cậu bạn học bá ngoại trừ có dáng dấp dễ nhìn ra thì cũng chỉ là một tên lính mới kinh nghiệm thi đấu bằng không, chả có chút tiếng tăm nào.
“Ừm.” Diệp Thiều Hoa “xoẹt xoẹt” mấy cái ký tên của chính mình
Một tay ký tên gọn gàng mà linh hoạt, tựa như rồng bay phượng múa. Nếu chưa từng luyện tập thì nhất định sẽ không ký được như vậy. Hai mắt giám đốc Tô tỏa sáng.
Cô ký vô cùng dứt khoát, nhưng mấy người lão đại lại có chút do dự. Thực ra bọn họ cũng tự biết năng lực của mình có hạn. Mấy ngày nay huấn luyện cùng Diệp Thiều Hoa, cũng biết bọn họ không theo kịp tiết tấu siêu nhanh của cô.
"Diệp tiểu thư, tôi...... "Lão đại trợn mắt há to miệng.
"Lão đại, anh là người hỗ trợ cho chiến đội, xin hãy suy nghĩ kỹ một chút. Lúc trước từ người máy Thanh Đồng, cậu đã phấn đấu từng chút từng chút một, đánh tới được khu đệ nhất. Nếu bỏ qua lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội chứng minh bản thân nữa đâu. Anh có chắc là muốn từ bỏ không?" Diệp Thiều Hoa xoay tròn chiếc bút trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm lão đại và hai người còn lại.
Lão đại im lặng. Mặc dù mọi người gọi anh ta là lão đại, ở trong E-sports cũng thuộc tầng lớp lớn tuổi rồi, nhưng thật ra cũng chỉ mới hai mươi tư mà thôi.
Có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ phải khoác lên bộ vest trang trọng, xông pha vào xã hội, không thể không từ bỏ Vương Giả. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phải làm vậy.
Người nhà họ nhiều người không hiểu anh ta chơi Vương Giả để làm gì. Lựa chọn con đường thi đấu chuyên nghiệp này cũng đã bị không ít người mắng chửi, chê cười, thậm chí còn bị chèn ép vì đắc tội Thẩm Vi Vi. Thế nhưng, anh ta vẫn cứ kiên trì bước tiếp.
Cho dù trò chơi này có khả năng sẽ hủy hoại sự nghiệp học tập của bọn họ đi chăng nữa, nhưng mỗi người bọn họ đều chưa từng cảm thấy hối hận.
Anh ta còn chưa được mang triệu hoán sư Bạch Khởi