Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Angela
Beta: LP
Anh vô cùng rõ ràng, lúc đầu Diệp Thiều Hoa chỉ liếc mắt một cái liền đoán ra như vậy nên đám người FBI mới không tin lời cô nói. Dù sao, ai mà tin được rằng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền lập tức... Lập tức đoán được?
Hơn nữa, Thẩm Vi Vi tiếp xúc với máy tính lâu như vậy rồi, sự chênh lệch lại càng thể hiện rõ!
Diệp Thiều Hoa không để ý đến anh, chỉ cầm lấy điện thoại gọi điện: "Được, chúng ta tiếp tục... Không không không, không đánh Vương Giả nữa, tôi livestream ăn cơm cho mọi người xem... Cảm ơn tổng giám đốc Trà tặng tôi pháo hỏa tiễn..."
Cô vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, dáng vẻ vẫn không hề khác so với trước kia, để lại đám người trong phòng ngơ ngác chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
"Thảo nào ngay từ đầu lúc Diệp tiểu thư ở trong phòng đấu Vương Giả. Không phải cô ấy lại không biết sống chết mà livestream, mà rõ ràng là không thèm đặt ở trong lòng..." Một người há hốc miệng thở dốc, khó tin mà nói.
Nghĩ đến việc mình đã từng cười nhạo cô, người này cảm thấy hối hận không thể lập tức quay lại mấy chục phút trước để nhốt mình vào một xó nào đó.
"Cậu Tô..." Người bên cạnh Tô Vân Hiên nghĩ đến đây mới run rẩy lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, "Diệp tiểu thư, cô ấy...."
Từ Diệp Thiều Hoa trở thành Diệp tiểu thư, điều nãy đã thể hiện rõ thái độ chuyển biến một trời một vực của anh ta.
Nghĩ lại mới nhớ, người bên cạnh cậu Tô thiếu đã phái hết người đến bên cạnh Diệp tiểu thư. Cô gái này có năng lực như vậy, khó trách cậu Tô tin tưởng cô.
"Liên hệ với bên FBI trước đã, sau đó chuẩn bị về nước." Hai mắt Tô Vân Hiên tối sầm lại, không ai biết anh đang suy nghĩ điều gì.
"Đại đội trưởng Khả gọi điện tới, anh muốn nghe không?" Một người giơ điện thoại lên nói.
Ánh mắt Tô Vân Hiên hơi khựng lại: "Không cần quan tâm."
Lúc người của FBI biết tin chạy đến nơi thì đám người Tô Vân Hiên đã sớm đi xuất cảnh.
**
Trợ lý của Diệp Tông Quốc đã không nhìn thấy Diệp Thiều Hoa mấy ngày nay, mắt thấy Diệp thị chuẩn bị sụp đổ, cuối cùng Diệp Tông Quốc không nhịn được nữa mà đành tự mình đi đến Phương thị tìm Diệp Thiều Hoa.
"Người đang ở ngoài kia là ai?" Nhìn thấy Diệp Tông Quốc, một người đàn ông tầm tuổi trung niên, dáng người béo mập cười ha hả nói.
Diệp Tông Quốc chỉ cảm thấy nụ cười này có chút quen thuộc, còn chưa kịp nói gì đã thấy Diệp Thiều Hoa mở cửa lớn.
Có vài người vội vã tiến lên.
Không khác gì một cái chợ vỡ.
Diệp Tông Quốc còn chưa kịp biểu lộ vẻ ghét bỏ lên mặt đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Diệp tiểu thư, FBI chúng tôi chân thành mời cô gia nhập, không cần nhất thiết ngày nào cũng phải làm việc, chỉ cần đôi khi ra tay chỉ điểm là tốt rồi. Hàng năm sẽ chi trả 2000 vạn... Đừng chen lấn nữa, đừng tưởng anh là thượng tướng tôi không dám chen với anh! Cẩn thận tôi dẫn người đến làm loạn căn cứ của anh đấy."
"2000 vạn, kinh phí cho một cái án tử hình cũng chỉ thế mà thôi? FBI quá nhỏ mọn, Bộ Quốc phòng chân thành mời cô gia nhập..."
"Này, mấy người có thể đối xử tốt với lão cán bộ lâu năm một chút được không?"
"...."
Toàn thân Diệp Tông Quốc cứng đờ, ông ta nhìn sang, quả nhiên nhìn ra được mấy khuôn mặt quen thuộc hay xuất hiện trên TV.
Các nhân vật này chỉ cần một người xuất hiện cũng đủ làm chấn động một phương. Vậy mà bây giờ những người này lại đều xuất hiện trước cửa nhà Diệp Thiều Hoa. Nếu như bị những người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rơi hết tròng mắt xuống mất.
Đừng nói là trợ lý của Diệp Tông Quốc, ngay cả Diệp Tông Quốc cũng há hốc miệng không dám tin tưởng.
Những người này, chỉ cần một người thôi, chỉ cần một người đứng sau lưng chống đỡ cho Diệp thị, thì không phải lo Diệp thị rơi xuống nữa. Ngược lại, con đường phát triển sẽ dài đến không thể dài hơn!
Nghĩ đến lúc Phương thị khuyên mình cho Diệp Thiều Hoa một thân phận công khai ở nhà họ Diệp, ông ta không nên phản đối mới phải.
So với Diệp Thiều Hoa, hiện tại bị toàn bộ mọi người mắng chửi thì tính là cái gì?!
Nếu ông ta sớm biết Diệp Thiều Hoa có thiên phú và thực lực ưu tú như vậy, có đánh chết ông ta cũng sẽ không buông tha cho Diệp Thiều Hoa!
Trước khi đến, Diệp Tông Quốc còn đang tưởng tượng ra cảnh Diệp Thiều Hoa nhất định sẽ trở về. Nhưng giờ phút này, khi Diệp Thiều Hoa còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của ông ta, nhân viên công tác đã cười tủm tỉm mời ông ta rời khỏi.
Ông ta bắt đầu hối hận, thiếu chút nữa đã hộc máu ra.
Cuối cùng được trợ lý hốt hoảng đỡ ông ta rời khỏi cửa lớn Phương thị.
"Thế nào rồi? Diệp Thiều Hoa có gặp anh không?" Mẹ Từ ưỡn người mang bụng bầu nhìn thấy ông ta đi ra, lập tức lao lên hỏi.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Tông Quốc đen đến không thể đen hơn: "Gặp, gặp cái khỉ gì! Nếu không phải lúc trước tại bà quấy nhiễu, sao tôi có thể đuổi con gái ngoan của tôi ra khỏi nhà được!"
Người của Diệp thị hốt hoảng rời đi, Diệp thị càng ngày càng sụp đổ, tài chính không đủ để vận chuyển,