Edit: Minh Ngoc Nguyen
Beta: Linh Đang
Lúc này mới đi đến studio thì chắc chắn là con gái của ông chủ khai thác than kia rồi.
Đạo diễn Lưu thản nhiên quay đầu đi, không có vẻ mong đợi gì.
Tuy giọng nói nghe rất êm tai, ngoại hình cũng rất được, nhưng dù sao cũng chỉ là một bình hoa, khí chất cũng không ra làm sao, hơn nữa danh tiếng trong giới giải trí lại càng không tốt đẹp gì.
Kẻ bất tài dù có được nâng đỡ cũng không nổi lên được.
Nghĩ như vậy, đạo diễn Lưu không kiên nhẫn nhìn sang, giây tiếp theo liền ngây người.
Nhan sắc xinh đẹp rực rỡ của Diệp Thiều Hoa khiến cho ông cảm thấy kinh sợ.
Đặc biệt là đôi mắt hoa đào gợn sóng kia, liếc mắt một cái thật sự có thể giết người.
So với những tấm hình trên weibo đúng là một chính một mười, nhưng sao khí chất lại khác xa khuôn mặt cứng đơ kia vậy?
Người như thế này mà không bồi dưỡng cho tốt, mắt của mấy người trong công ty đều bị ghèn che hết rồi sao?!
“Đạo diễn Lưu?” Trợ lý bên cạnh vỗ vai đạo diễn Lưu một cái để ông phục hồi tinh thần lại.
Đạo diễn Lưu ho khan một tiếng, vẻ không kiên nhẫn ở đáy mắt đã tan đi, sau đó phất tay gọi người đưa kịch bản đến cho cô, thái độ thay đổi hoàn toàn.
Ai có thể làm mặt lạnh với một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành như thế, đặc biệt với cách nhìn người của đạo diễn Lưu, ông cảm thấy cô gái trước mắt này nhất định sẽ đi rất xa.
Dù cho không có kỹ thuật diễn thì chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi cũng có thể quét ngang giới giải trí.
Thời Tuyết đợi ở bên cạnh thật lâu, nhìn thấy đạo diễn Lưu đi rồi mới dám tiến lên: “Thiều Hoa, sao giờ này cậu mới đến, không phải buổi sáng mình đã gọi điện thoại cho cậu rồi sao?”
“À……” Diệp Thiều Hoa ngáp một cái, khóe mắt ngấn nước, vô cùng lười nhác: “Tối hôm qua xem một bộ phim điện ảnh quá muộn, nên không dậy sớm nổi……”
“Cậu như vậy là không được, cậu xem, hôm nay thiếu chút nữa chọc giận đạo diễn Lưu, còn khiến nhiều tiền bối phải chờ đợi như vậy……” Thời Tuyết rất kiên nhẫn khuyên nhủ Diệp Thiều Hoa.
“Được rồi Thời Tuyết, cô phí tâm như vậy làm gì, người “dùng than đá” phá tan nhóm ba người các cô, cô còn hao tâm tổn trí mà lo lắng cho cô ta, cẩn thận “hắc phấn” của cô ta dính sang người cô đấy.” Một minh tinh vô danh có bối cảnh bình thường ở bên cạnh khinh thường Diệp Thiều Hoa đi cửa sau, châm chọc nói.
Diệp Thiều Hoa lười so đo với cô ta.
Thời Tuyết thấy Diệp Thiều Hoa như vậy, cảm thấy cô ấy có chỗ nào đó không đúng, dường như có chút thay đổi.
Trong khi còn mải suy nghĩ, Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng: “Đi thôi sắp bắt đầu rồi.”
Thời Tuyết âm thầm lắc đầu, có lẽ là ảo giác, dáng vẻ của cô ấy vẫn như vậy mà.
Gameshow này rất nổi tiếng, Diệp Thiều Hoa chỉ có khoảng mười mấy phút xuất hiện trên màn ảnh, phần lớn thời gian là của Thời Tuyết.
Mà Diệp Thiều Hoa thật sự chỉ ở phía sau phụ trách làm phông nền.
Nhưng bởi vì “tấm phông nền” này quá xinh đẹp, máy quay thường xuyên lướt qua khuôn mặt cô.
Nhưng người ở trên đài thì không chú ý mấy.
Tiết mục nhanh chóng được quay xong, Thời Tuyết cầm lấy một cái bình giữ nhiệt nhìn Diệp Thiều Hoa: “Thiều Hoa, chúng ta đi thôi.”
Diệp Thiều Hoa gật đầu.
Hai người đang muốn đi đến bệnh viện thăm Tề Tử Hoa, ngày hôm qua Tề Tử Hoa bị kẻ thù truy đuổi khiến anh ta bị tai nạn xe, bị thương cánh tay.
Lúc hai người mới vào công ty, Tề Tử Hoa lấy việc công làm việc tư mà nói chuyện với hai người, cũng lấy danh xưng học trưởng hứa sẽ chiếu cố.
Vốn dĩ là vì khuôn mặt của Diệp Thiều Hoa, nhưng lại bị vẻ thiện lương, dũng cảm, kiên cường bất khuất của Thời Tuyết hấp dẫn.
“Thời Tuyết, em đã đến rồi!” Tề Tử Hoa nằm trên giường bệnh VIP nhìn thấy Thời Tuyết đến, hai mắt sáng ngời, mỗi khi nhìn thấy Thời Tuyết đều khiến cho tâm tình của hắn trở nên vui sướng.
Diệp Thiều Hoa nhìn Thời Tuyết bước đến, không chút để ý kéo một cái ghế ngồi xuống, cười híp mắt nhìn hai người kia anh anh em em.
“Tề thiếu, tại sao anh lại bị thương? Anh phải báo cảnh sát để cảnh sát bắt bọn họ giam lại, nếu không cho bọn họ chút giáo huấn thì sẽ còn có lần sau.” Tay Diệp Thiều Hoa đặt ở trên ghế, không chút để ý hỏi.
“Những người này đều chỉ nghe lệnh kẻ bên trên, chúng ta là thương nhân đứng đắn, làm sao mà tra được?!” Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Thiều Hoa, Tề Tử Hoa nhịn không được cười lạnh.
Lúc này, Thời Tuyết thật cẩn thận mà múc một chén canh: “Học trưởng, anh uống một chút canh xương hầm đi, em nấu từ lúc bốn giờ sáng, chắc là sẽ hợp khẩu vị anh.”
Nhìn Thời Tuyết trước mặt dịu dàng trong trẻo, một lòng suy nghĩ cho mình, những suy nghĩ thô bạo trong lòng Tề Tử Hoa trong nháy mắt biến mất.
“Những người này đều rất liều mạng nhưng lại càng sợ những người không sợ chết hơn, anh có thể