Nhóm dịch : Chiêu Anh Các
Edit: Hy
Beta: Linh Đang
"Dù sao đây cũng là lần đầu Thiều Hoa tham gia game show." Thời Tuyết để hộp thuốc xuống, cô ta biết rõ khả năng thật sự của Diệp Thiều Hoa, cô ấy gần như không hiểu cái gì cả, người như vậy mà đi quay chương trình thực tế chính là kiếm chuyện cho người ta bôi nhọ: "Tề thiếu, anh đừng quá nghiêm khắc với Thiều Hoa, cô ấy cũng cần thời gian thích ứng."
Cô ta điềm đạm khuyên nhủ.
"Đều là người mới, biểu hiện của em còn được cả MC lâu năm khen ngợi, tại sao cô ấy lại không được như vậy chứ?"
Ngay từ đầu chương trình, Diệp Thiều Hoa đã bị xa lánh rất rõ rệt, người xem cũng rất dễ nhận ra Bạch Nhiên không vui.
Những người khác cũng không có mấy người muốn quan tâm cô.
Tề Tử Hoa càng xem, đáy mắt càng lộ rõ sự mỉa mai.
Nhưng những bình luận trên mạng còn sắc bén hơn.
"Không phải tổ chương trình muốn nhận trứng thối đó chứ? Thật sự để cho nam thần của tôi chung một đội với Diệp Thiều Hoa ư? Tuy rằng Bạch Nhiên của tôi vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy chán ghét một người rõ ràng đến như vậy đấy, tổ chương trình mấy người có thể làm tốt hơn được hay không, cố ý sắp xếp một người đáng ghét như cô ta để nam thần của tôi khó chịu hay sao?!"
"Bạch Nhiên chính là một dòng nước trong của giới giải trí, trước giờ anh ấy vẫn luôn có thái độ lạnh nhạt như vậy đối với loại gái điếm tuyến mười tám chuyên đi cửa sau, nhưng cô gái này có thể khiến cho Bạch Nhiên của tôi không để ý tới lễ nghi như thế, thật là lợi hại (mỉm cười)."
"Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta, tôi chỉ muốn cười mà thôi."
"..."
Những dòng bình luận như mưa đạn bên dưới đều nhận được hơn mười nghìn trái tim.
Nhưng Tề Tử Hoa lại thấy Diệp Thiều Hoa không hề có chút cảm giác nào, dường như còn đang nhắn tin với ai đó, anh ta cười lạnh một tiếng, thu tầm mắt về.
Mà anh Lương ở bên cạnh, cũng nhìn Diệp Thiều Hoa một cái.
Nữ nghệ sĩ này được cưỡng ép nhét vào dưới trướng của anh ta, lớn lên đúng là xinh đẹp, nhưng khi làm việc lại không mang theo đầu óc, chẳng phân biệt được nặng nhẹ.
Dưới loại tình huống này, bình luận trên mạng đều chỉ nghiêng về một phía, vậy mà cô lại không có một chút biểu cảm nào, không nói đến cái khác, nhưng cô ta vẫn nên biết xấu hổ một chút, để cho bản thân không tự chuốc lấy vết nhơ, nhưng cô ta hay lắm, cả cái tổ chương trình từ trong ra ngoài cô ta đều đắc tội hết.
Trên mạng đều đem cô ta ra bôi nhọ, thế nhưng cô ta vẫn nhàn nhã, loại người không màng hơn thua như vậy sau này nhất định sẽ trở thành một người vô cùng tài năng, hoặc chính là một cây gỗ mục... Không thể điêu khắc được.
Nếu như đó là Thời Tuyết, thì chắc chắn thuộc về loại đầu tiên.
Thế nhưng Diệp Thiều Hoa rõ ràng là loại thứ hai, tự mình phá hủy hết hình tượng tốt đẹp của bản thân.
"Được rồi, chúng ta xem tiết mục của Thời Tuyết đi." Anh Lương không muốn lãng phí thời gian lên người Diệp Thiều Hoa, trực tiếp chuyển kênh.
Lần này Tề Tử Hoa không có ngăn cản nữa, vốn anh ta chỉ muốn làm Diệp Thiều Hoa lúng túng, lại không nghĩ đến căn bản đối phương không hề biết nhục, anh ta cũng lười tiếp tục nói chuyện với cô.
Khi chuyển đến tiết mục của Thời Tuyết, bởi vì Tề Tử Hoa bỏ tiền vào, phía sản xuất xây dựng cho Thời Tuyết một hình tượng vô cùng tốt đẹp, bình luận trên đó đều là khen ngợi.
Xem đến đây anh Lương và Tề Tử Hoa đều vui vẻ ra mặt.
Bước đi đầu tiên rất tốt.
Còn mở cả champagne ra để chúc mừng.
Mà bên kia, Hà Mộ Vân cũng đang xem chương trình ở văn phòng.
Chương trình anh xem là của Diệp Thiều Hoa.
" Diệp tiểu thư này có năng lực thật." Trợ lý ngồi ở bên cạnh, không bỏ lỡ một phút giây nào: "Loại ngôn ngữ không phổ biến như tiếng nước D mà cũng biết, hơn nữa nhìn cô ấy trong chương trình này sao lại hoàn toàn khác với lần trước nhỉ..."
Lần trước vẫn còn mang dáng vẻ thất bại...
Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc đến người này, sắc mặt của Hà Mộ Vân càng nặng nề hơn, lần này anh không nhịn được, cầm lấy di động đi ra bên ngoài gọi cho Diệp Thiều Hoa một cú điện thoại.
"Sao thế?" Diệp Thiều Hoa tựa người bên cửa sổ, hờ hững nhìn đám người Tề Tử Hoa đang bận ăn mừng.
Mí mắt hơi rủ xuống tạo thành một tầng bóng tối nhàn nhạt ở trên mặt, xinh đẹp đến mức dường như cô không thuộc thế giới này.
So với lần trước, lần này giọng điệu Diệp Thiều Hoa nói chuyện với anh vô cùng lạnh nhạt.
Hà Mộ Vân bóp chặt điếu thuốc, đáy mắt càng nặng nề hơn: "Sao vậy, không giả vờ nữa ư?"
"Giả vờ cái gì" Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng: "Nếu không có chuyện gì thì tôi ngắt máy đây, Tử Hoa còn đang đợi tôi để chúc mừng."
"Tề Tử Hoa… Tề Tử Hoa…" Hà Mộ Vân cười lạnh, "Cô cho rằng, Tề Tử Hoa thật sự tốt với cô ư? Anh ta qua lại với cô là vì có chủ ý khác, cô không muốn biết sao?"
"Mặc kệ anh ấy có ý định gì, chỉ cần anh ấy có thể cùng một chỗ với tôi, cho dù chỉ là một ngày tôi cũng rất vui." Giọng điệu của Diệp Thiều Hoa vẫn si tình không có chút hối hận như cũ, nhưng biểu cảm lại vô cùng biếng nhác: "Anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi đâu."
Hà Mộ Vân cúp điện thoại, đứng tại chỗ lại không nhịn được rút một điếu thuốc.
"Thiếu gia, nhà họ Tề đã phá