Edit: Minh Ngoc Nguyen
Beta: Linh Đang
"Còn nữa, thật sự không giống nhau, những gì Thời Tuyết có được hôm nay đều là do bản thân cô ấy ự mình nỗ lực. Cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi chúng tôi , cũng không có cha mẹ yêu thương giống cô,chỉ biết đút lót cho đoàn làm phim." Một cô gái đơn thuần không bị vòng giải trí nhuốm bẩn, Hà Mộ Sênh cũng không muốn ta giống như những người khác.
"Cha mẹ yêu thương tôi, bỏ tiền ra vì tôi thì có vấn đề gì sao? Bọn họ có tiền là sai sao?" Diệp Thiều Hoa nghe được câu này, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn Hà Mộ Sênh: "Lẽ nào tài nguyên của anh không phải nhờ vào Hà thị mới có được sao?"
Nghe được câu này, Hà Mộ Sênh dừng một chút, trong lòng dâng lên cảm giác không tên.
Nhưng anh chưa kịp trả lời, Diệp Thiều Hoa đã rời đi.
"Diệp Thiều Hoa đi đâu vậy?" Người đại diện từ phía sau đi tới, có chút kỳ quái: "Còn chưa quay xong mà."
"Đi đâu hả?" Hà Mộ Sênh một tay cầm điện thoại di động, một tay nhận lấy kính râm mà người đại diện đưa cho, trong giọng nói mang theo một chút trào phúng: "Có lẽ là đi gặp tình nhân rồi."
Anh ta biết chắc chắn lúc này chỉ có Tề Tử Hoa mới gọi điện thoại cho cô.
Cũng biết khi cô ta lên núi sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhưng Hà Mộ Sênh không ngăn cản.
Nếu Diệp Thiều Hoa không tham hư vinh, gặp chuyện đều không đi đường tắt, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Huống chi trên núi còn có Thời Tuyết, nếu Diệp Thiều Hoa không đi thì Thời Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, thì Hà Mộ Sênh cũng sẽ không nhắc nhở Diệp Thiều Hoa.
"Vậy mà lại đi rồi, quả nhiên là có người chống lưng . . ." Người đại diện lắc đầu, cũng lười quan tâm đến Diệp Thiều Hoa.
**
"Bây giờ cô muốn đến núi Tây Giao?" Diệp Thiều Hoa đến biệt thự nhỏ giữa sườn núi thì nhận được điện thoại của Hà Mộ Vân.
Đối với việc anh ta hành tung của mình như vậy, Diệp Thiều Hoa không bất ngờ một chút nào.
Ở mỗi một thế giới, thân phận thật sự của anh đều không đơn giản.
"Đúng đấy, Tử Hoa bị thương tôi không yên lòng." Diệp Thiều Hoa nói vô cùng ưu thương.
Thế nhưng vẻ mặt thì không phải như vậy, cô lấy tay quấn lọn tóc của mình lại, cả người lười biếng đến cực điểm.
"Chỉ vì chuyện này mà cô tình nguyện để mình bị hắc* ?" Âm thanh của Hà Mộ Vân đè nén sự tức giận.
*Hắc : Bị bôi đen, gán cho những tin tưởng xấu.
Diệp Thiều Hoa tiếp tục đi về phía trước, không hề thay đổi: "Đây là lần đầu tiên Tử Hoa chủ động hẹn tôi."
"Chủ động hẹn cô? Đó là hẹn cô sao? Anh ta là muốn cô đi chịu chết!" Âm thanh loảng xoảng phía bên Hà Mộ Vân vang lên, phỏng chừng là món đồ gì đó bị rơi vỡ nát: "Cô quay lại đây ngay cho tôi."
Diệp Thiều Hoa nhìn thấy vệ sĩ của Tề Tử Hoa đi ra, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Không chỉ có cúp điện thoại, còn tắt máy.
Hiện tại cô vẫn là người yêu Tề Tử Hoa sâu sắc, biết anh bị thương bỏ qua tất cả cũng phải chạy tới, nếu làm vậy thì làm sao gọi là tình yêu chân thành được?
"Tử Hoa, anh không sao chứ?" khi Diệp Thiều Hoa đến, Thời Tuyết đang đút canh cho Tề Tử Hoa.
Tề Tử Hoa chẳng muốn nhìn Diệp Thiều Hoa một chút nào, cũng không hỏi tại sao cô đến, chỉ tùy tiện "Ừ" một tiếng, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Thời Tuyết rất là ám muội.
Cho dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra.
Diệp Thiều Hoa nhìn băng gạc thấm máu trên tay anh, mở miệng nói: "Chúng ta xuống núi tìm một bệnh viện đi."
Sau khi nói xong, cô liếc nhìn bầu trời bên ngoài đã sắp tối