Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Linh Đang
“Em nghĩ như vậy sao?" Hai ngày nay Tề Tử Hoa ngủ không ngon giấc, hai con mắt đều thâm quầng lại, anh ta nhìn Thời Tuyết, sâu trong đôi mắt có chút thâm trầm : "Bộ phim "Ngày mai” đó lúc trước chính là chuẩn bị cho Diệp Thiều Hoa, nhân vật này vốn dĩ là dành cho cô ấy.”
Thời Tuyết không biết vì sao cô ta chỉ đi ra nước ngoài một chuyến, sau khi trở về Tề Tử Hoa đã trở thành như vậy.
Cô ta đau khổ nhìn về phía Tề Tử Hoa : "Nếu như tất cả mọi chuyện dùng tiền đều có thể giải quyết được, vậy chúng ta tồn tại còn có ý nghĩa gì, em đã vì "Ngày Mai " nhịn ăn suốt nửa tháng nay, bây giờ anh lại đột nhiên nói với em như vậy? Nếu như muốn được đóng vai chính trong " Ngày Mai ", vậy không thể dựa vào thực lực để tranh được sao?"
"Được." Tề Tử Hoa đốt một điếu thuốc, anh ta lạnh nhạt nói: "Buổi chiều ngày hôm nay, hai giờ, tổ chức một buổi casting cho vai nữ diễn viên chính cho bộ phim "Ngày Mai".”
Trên thực tế, hai ngày này Diệp Thiều Hoa căn bản không hề nhận điện thoại của anh ta, dù anh ta có muốn đem nhân vật này nhét vào trong tay của cô cũng không có cơ hội.
Nhịn ăn nửa tháng? Vậy so với Diệp Thiều Hoa người đang bị thương nặng mà vẫn cố quay những cảnh đánh nhau mà vẫn không kêu một tiếng thì có là gì?
Nếu như không có Norman xuất hiện, chỉ sợ bọn họ sẽ không bao giờ biết được, người con gái đó lúc đang đóng phim trên người lại có những vết thương nghiêm trọng như vậy.
So với Thời Tuyết động một chút là lại mở miệng ra nói mình khổ thế nào, cố gắng ra sao, Tề Tử Hoa bỗng nhiên hiểu được câu “đứa trẻ khóc sẽ có kẹo ăn” là như thế nào.
"Cảm ơn Tề thiếu." Nghe được câu này, Thời Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cô ta có cơ hội cạnh tranh công bằng, những người khác làm sao có thể trở thành đối thủ của cô ta, đặc biệt là Diệp Thiều Hoa.
Thời Tuyết thấy Tề Tử Hoa không có ý muốn nói chuyện với mình thì mím môi, sau đó rời khỏi văn phòng.
Ngày hôm nay rốt cục cô ta đã hiểu, trên thế giới này người có tiền có thể muốn làm gì cũng được.
Nhìn theo bóng dáng cô ta rời khỏi phòng, Tề Tử Hoa hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích, khiến cho mọi chuyện trở thành như vậy, phần lớn đều là lỗi của chính bản thân anh ta, thật ra Thời Tuyết có thể nói là người vô tội, vậy bây giờ, anh ta nên xử lý người vô tội này như thế nào đây?
Trước kia lúc anh ta quyết định ở bên Thời Tuyết, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì ở trong thời khắc nguy hiểm nhất cô ấy vẫn đồng ý ở lại bên anh ta, khiến cho trong lòng anh ta tràn đầy cảm động.
Thế nhưng bất kể là quá trình thế nào, cuối cùng cô ta vẫn cùng đám người quản gia kia xuống núi.
Chỉ có Diệp Thiều Hoa mạnh miệng nói muốn lên núi tìm cứu viện, thế nhưng đến cuối cùng, người duy nhất mạo hiểm tính mạng cứu anh ta thoát khỏi những người đàn ông áo đen kia lại chính là cô.
Tiếp tục yêu đương với Thời Tuyết là chuyện tuyệt đối là không thể, Tề Tử Hoa biết, hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của người con gái kia.
**
Thời Tuyết nói một tiếng với anh Lương rằng chuyện vai diễn đã được giải quyết, sau đó thoải mái đi trung tâm mua sắm mua đồ cho cô nhi viện.
Vốn dĩ xuất thân của cô ta là từ cô nhi viện, lúc trước anh Lương cũng từng xây dựng cho cô ta hình tượng là một người kiên cường độc lập. Khiến cho cư dân mạng càng thêm thương cô ta hơn.
Mỗi lần cô ta mua đồ cho cô nhi viện đều ra tay rất hào phóng, bởi vậy mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện đều vô cùng yêu thích cô ta, lúc trước Tề Tử Hoa cũng chính bởi vì nhìn thấy sự lương thiện này của cô cho nên mới chú ý tới cô ta.
Rõ ràng chính mình cũng sống không ổn mà lại còn đi mua nhiều đồ cho những đứa trẻ ở trong cô nhi viện như vậy.
"Tiểu thư, rất xin lỗi nhưng trong thẻ này của cô không đủ tiền thanh toán." Thế nhưng, chờ đến khi trả tiền cô ta lại nghe thấy một câu động trời, ánh mắt của nhân viên lễ tân tại trung tâm mua sắm phức tạp nhìn cô ta.
Nghe thấy câu này, khuôn mặt của Thời Tuyết cứng đờ.
“Vậy ư… Thật xin lỗi.” Mặc dù có đeo kính râm nhưng khuôn mặt cô ta cũng đã đỏ hồng như nhuốm máu, cô ta lại nói: “Những thứ đồ này tôi không mua nữa..."
Nói xong cô ta chạy trối chết ra khỏi trung tâm mua sắm, sau đó lập tức đi tới ngân hàng gần nhất kiểm tra tiền trong tài khoản của mình.
Mặc dù sau khi ra mắt đến nay cô ta đã diễn được vài bộ phim, cũng nhận được một vài hợp đồng quảng cáo, nhưng chẳng qua cô ta cũng chỉ là một người mới, lương nhận được cũng đều là cấp bậc của người mới, phí dụng phải trả cho người đại diện và trợ lý đều là trừ vào lương của cô ta, còn có các loại phí dụng linh tinh khác, hơn nữa công ty sẽ giữ lại 45% lương nữa.
Mặc dù Thời Tuyết lớn lên ở cô nhi viện, nhưng trước đó cha Diệp và mẹ Diệp đều đối xử với cô ta rất tốt, số tiền mỗi lần chuyển vào thẻ cho cô ta đều có ít nhất năm số không, vả lại bình thường Diệp Thiều Hoa mua cái gì thì cũng đều mua cho cô ta một phần. Cho nên tất cả những thứ mà cô ta sử dụng đều là đồ dùng cao cấp xa hoa.
Bởi vậy cô ta mới có thể thoải mái vung