Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Tố Hiên
"An Đình Quân, lễ nghi con đã học hai mươi năm qua để đâu cả rồi? Nếu muốn tiếp tục ầm ĩ thì cút ra ngoài cho cha!" Cha An lạnh lùng nhìn An Đình Quân : "Đây cũng là em gái của con!"
"Đây cũng là em gái con? Vậy cha định để Đồng Đồng ở đâu, tại sao khi cô ta vừa tới thì cha lập tức muốn đưa Đồng Đồng đi? Suốt mười tám năm qua cha mẹ luôn luôn đặt ra những yêu cầu rất cao với Đồng Đồng, cha mẹ có biết em ấy ngưỡng mộ con cái của những gia đình khác thế nào không, con nhà người ta muốn chơi thì chơi muốn học thì học, cha mẹ đã nuôi dưỡng em ấy thành người như ngày hôm nay, bây giờ nói muốn cho em ấy đi liền để em ấy đi, cha mẹ nói xem em ấy phải làm thế nào mới có thể thích nghi được với cuộc sống sinh hoạt của những gia đình bình thường kia, chẳng lẽ một chút tình cũ cha mẹ cũng không muốn nhớ sao?"
Tuổi hai anh em cũng rất gần nhau, nên khi còn bé An Đình Quân rất thương em gái. Xung quanh đại viện không có ai dám đụng vào em gái của cậu ta dù là một chút.
Nuông chiều nhiều năm như vậy, đến nuôi một con cún còn sinh tình cảm, lúc này thấy người nhà họ Diệp muốn đổi con gái về, thái độ phản đối của An Đình Quân rất kịch liệt.
Không phải là cậu ta không muốn chấp nhận mình có thêm một đứa em gái, chỉ có điều, nhà họ Diệp kia tốt xấu gì cũng nuôi em gái ruột cậu ta nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên nói muốn đổi Đồng Đồng trở về, vậy không thấy buồn sao được?
“Mau nói xin lỗi em con đi.” Cha An nghiêm nghị liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó điềm đạm nhìn về phía Diệp Thiều Hoa : " Thiều Hoa, Đình Quân nó thiếu suy nghĩ, tính tình nó giống cha, rất bướng bỉnh, con cũng đừng để ý."
Vừa rồi cậu ta nhất thời kích động, nói thế nào cũng là người trưởng thành rồi, An Đình Quân cũng biết phản ứng của mình có phần quá khích.
"Xin lỗi. " Cậu ta cứng ngắc nói, hai chữ em gái kia thế nào cũng không bật ra được.
Cha An có thể không chút kiêng kỵ mà phê bình An Đình Quân, nhưng không thể thẳng thắn phê bình Diệp Thiều Hoa được, bởi vì An Đình Quân là con trai của ông, là người thân cận với ông, còn Diệp Thiều Hoa dù sao cũng có ngăn cách với bọn họ đến mười tám năm.
Thậm chí mười tám năm nay bọn họ còn không hay có người tên Diệp Thiều Hoa này, mặc dù đã biết cô là con gái ruột của mình nhưng đối với Diệp Thiều Hoa bọn họ vẫn có phần xa lạ khách khí.
"Ngài Diệp, bây giờ hai đứa trẻ đều đã lớn rồi, cuộc sống của chúng cũng đã ổn định, nếu như đột nhiên đổi chúng trở về thì chúng tôi cũng thấy có chút không thích hợp.” Cha An suy nghĩ một hồi, rất lý trí phân tích vấn đề: "Sau này hai nhà chúng ta có thể thường xuyên qua lại, những thứ chúng tôi đã thiếu Thiều Hoa, chúng tôi cũng sẽ tận lực bù đắp cho con bé, ông cảm thấy thế nào?"
"Nhưng mà các vị đã để Thiều Hoa thua thiệt tận mười tám năm, cũng đã thương Đồng Đồng mười tám năm, cho con bé cuộc sống thoải mái, chúng tôi cảm thấy. . ." Cha Diệp rất muốn đưa Đồng Đồng trở về, nhà họ An vẫn còn An Đình Quân, nhưng nhà họ Diệp bọn họ chỉ có một cô con gái ruột là Đồng Đồng mà thôi.
Nghe thấy lời cha Diệp, An Đình Quân cười lạnh một tiếng.
"Không cần." Di động của Diệp Thiều Hoa vang lên, là điện thoại của chủ nhiệm lớp, cô ngay lập tức đứng dậy, rất lễ phép nói tạm biệt với người lớn đang ngồi bên bàn: “Tôi đã mười tám tuổi, cũng có quyền tự quyết định cuộc sống của mình. Tôi không nghĩ mình sẽ trở về nhà họ An, họ Diệp này cũng không cần đổi, các vị cũng không nợ tôi cái gì cả."
Sau khi nói xong, cô quay sang nhìn về phía cha Diệp : "Nếu cha cảm thấy rất muốn con gái ruột trở về thì con cũng không có ý kiến, sau khi lên đại học con có thể tự mình kiếm sống. Bây giờ con còn có việc phải về trường một chuyến, không có thời gian phí lời với mọi người, nếu không có chuyện gì cần nói nữa thì con xin phép đi trước."
Kể từ khi cô biết thân phận của mình bị nhầm lẫn với một người khác, biểu cảm của cô không hề có chút thay đổi nào, suy nghĩ còn rất rõ ràng.
Thậm chí cuối cùng cô còn nói một câu "Không có chuyện gì thì tôi con trước" như vậy.
Ánh mắt của cha An nhìn Diệp Thiều Hoa nhu hòa hơn rất nhiều, quả nhiên không hổ danh là người nhà họ An.
Lúc Diệp Thiều Hoa mở cửa ra ngoài, An Đồng Đồng cùng Ngôn Húc vừa khéo cũng vừa tới.
Dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được hai người này là ai.
Ánh mắt của Diệp Thiều Hoa lạnh lùng nhìn hai người một chút, khẽ vuốt cằm, sau đó nghiêng người để họ đi vào, cô hơi hạ mắt, trên khuôn mặt dường như có khói mù bao phủ, khuôn mặt trắng như tuyết được ánh sáng trên hành lang xuyên thấu chiếu qua, sáng rực đẹp như tranh vẽ.
An Đồng Đồng nhìn thấy cô thì cảm thấy hơi kỳ quái, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Bầu không khí trong phòng hơi khó hiểu, lúc An Đình Quân nhìn thấy An Đồng Đồng đi vào, không đầu không cuối nói một câu : "Đồng Đồng, em yên tâm, em vĩnh viễn