Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Editor: Khánh Linh
Beta: Vân Angela+Tố Hiên
"Mời ——" Thôi Trường Tú nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa.
Trong trí nhớ của anh ta, hội cờ vây của Trung Quốc không hề có người này, sợ là trình độ còn không bằng An Đồng Đồng, anh ta nhàn nhạt thu hồi ánh mắt đánh giá, chẳng thèm để cô vào trong mắt.
Kỷ lục bất bại của anh ta đã duy trì suốt ba năm rồi.
Khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa hạ quân cờ đầu tiên, Thôi Trường Tú đã muốn bật cười, đây là nước đi chỉ có tân thủ mới thường đi không phải sao?
Không chỉ một mình anh ta, đám đông trên sân cũng đang xôn xao.
"Cô ta đang làm gì thế?" Ông chú Diêu tâm thần không yên nói: "Sao có thể hạ ở chỗ đó?"
"Chú à, dù sao Thiều Hoa cũng là người nhà họ Diêu, ngộ nhỡ cô ấy biết thì sao?" Lúc này, tay An Đồng Đồng chẳng còn đau, chăm chú đánh giá biểu hiện của Diệp Thiều Hoa.
"Con bé ấy thì biết cái gì?" Ông chú Diêu đã điều tra qua một chút, từ nhỏ Diệp Thiều Hoa đến một lớp học theo sở thích cũng chưa được tham gia, sao có thể biết chơi cờ vây, nói thật chú ta biết rõ An Đồng Đồng cũng không so sánh được với Thôi Trường Tú.
Biểu hiện của Diệp Thiều Hoa lại bình tĩnh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng, còn Thôi Trường Tú ngồi đối diện vẻ mặt từ kiêu ngạo tự tin đã dần dần chuyển thành khiếp sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Từ lúc ván cờ bắt đầu, bàn cờ dần dần hiện ra rõ ràng hơn, những người bên dưới sân khấu xì xào bàn tán từ khi bắt đầu đến cuối cùng lại im phăng phắc, đến cả trọng tài cũng phải "Đằng" một tiếng ngay lập tức đứng dậy, không dám tin nhìn bàn cờ đang gần đi tới tàn cục.
Ông cụ Mạc và hội trưởng của hội cờ vây đều trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lập tức dâng lên cảm giác kinh hãi vô tận.
"Tôi thua." Thôi Trường Tú nhìn vào tàn cục trên bàn cờ, bất kể là bước tiếp theo đi thế nào, cũng đều vào ngõ cụt, anh ta hít sâu một hơi, sau khi hít sâu một hơi thật lâu đành đứng dậy nhận thua.
Toàn bộ khán phòng, lặng im một chút, sau đó phần phật một tiếng, tất cả mọi người đều không nhịn được ngay lập tức đứng dậy, trầm trồ khen ngợi, vì quá hưng phấn hét lên đến cổ họng cũng khàn cả đi.
Trong cờ vây, chuyện một bên bị nghiền ép như vậy không phải chuyện hiếm thấy, thế nhưng người bị nghiền ép lần này lại là Thôi Trường Tú đó!
Thôi Trường Tú được biết đến là thiên tài cờ vây trẻ tuổi của nước H, từ khi anh ta xuất hiện trong các trận thi đấu cờ vây cho tới nay, lấy "0 trận thua" làm danh tiếng khiến cho đối thủ sợ mất mật!
Hôm nay Trung Quốc, lại xuất hiện một cô gái trẻ không có chút tiếng tăm nào, có thể đơn phương nghiền ép anh ta, sau trận đấu này không cần phải so tài tiếp về sau nữa, ai là quán quân ai là á quân trong lòng tất cả mọi người đều nắm chắc rồi.
Tốc độ của tin tức này lan nhanh như tốc độ của virus, lan tràn trong giới.
"Sao có thể như thế?" Vốn dĩ trên mặt An Đồng Đồng vẫn còn có chút trào phúng, hiện tại lại vô cùng kinh hoảng, ban đầu cô ta cũng nghĩ giống như tất cả mọi người nhưng bây giờ không còn lời nào để nói.
Diệp Thiều Hoa không phải là không biết chơi cờ vây sao? Tại sao bỗng nhiên lại có thể đơn phương nghiền ép Thôi Trường Tú như vậy?
"Huấn luyện viên, cô ta cô ta cô ta. . ." Học sinh ngồi bên cạnh ông chú Diêu một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại, vẫn còn đang sững sờ.
Ngón tay ông chú Diêu nắm chặt ghế tựa phía sau, cũng không trả lời cậu ta.
“Hình như cô ấy là tiểu thư mới vừa nhận về của nhà họ An có phải không? Những người đi một bước nghĩ xong năm mươi bước cờ này hơn nửa đời người tôi còn chưa bao giờ gặp được, lão Diêu, con cháu nhà họ Diêu không hổ là con cháu nhà họ Diêu, tôi thật sự bái phục!" Một ông lão ngồi ở phía trước không nhịn được quay đầu lại, trong giọng nói không thể dấu được sự tán thưởng.
Những người có mặt ở đâu đều là những người viết chơi cờ vây.
Diệp Thiều Hoa gần như đã nghiền nát hình tượng thần thoại bất bại của Thôi Trường Tú trong lòng tất cả mọi người.
Điểm này đủ khiến cho người ta chấn động! Quá đủ để cho người ta điên cuồng!
"Trong giới vẫn nói Đại tiểu thư chân chính nhà họ An ngoại trừ học tập thì chẳng biết cái gì khác, tất cả đều là nói nhảm, chưa nói tới đến kỹ thuật pha chế rượu kinh người kia của cô ấy. Tôi mẹ nó cho rằng cô ấy là đồng thau, không nghĩ tới cô ấy thế nhưng lại là vương giả mạnh nhất! Cô ấy đâu phải không hiểu bàn cờ, cô ấy chính là không muốn cùng mấy người đẳng cấp thấp như chúng ta so đo, chỉ mất vài phút trong nháy mắt đã hạ gục Thôi Trường Tú! Đây mới chính là phong phạm đại sư, đây mới là đại thần!" Một tay phú nhị