(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên quản lý sửng sốt, “Tổng giám đốc, ngài, ngài đang nói cái gì vậy?”“Tôi không cần những quản lý có ánh mắt bất công”Lời này ám chỉ hành vi cố tình chèn ép Diệp Như Hề vừa rồi của người quản lý, tất cả đã được anh nhìn thấy rõ ràng.Tạ Trì Thành vốn dĩ chỉ muốn xuống khảo sát công việc, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được một màn như vậy.Anh luôn quản lý công ty với thái độ nghiêm khắc, tuyệt đối không dung túng loại hành vi này, không hề liên quan đến việc có ý muốn bảo vệ Diệp Như Hề hay không.Sắc mặt quản lý lập tức trắng bệch “Tổng giám đốc, anh nghe tôi giải thích đã......”“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.”Mọi người hít hà một hơi, không ai cầu xin cho viên quản lý cả, ai cũng không biết tổng giám đốc vừa rồi thấy được bao nhiêu, chỉ có thể cầu nguyện vận rủi không rơi xuống người mình mà thôi.Tạ Trì Thành quay đầu nhìn về phía Dương Lanh Canh, nói: “Cô nữa, cũng đi theo luôn đi.”Dương Lanh Canh lập tức ngồi quỳ trên mặt đất, sợ hãi đến một chữ cũng không dám nói.“Tất cả quay lại làm việc.”Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người như chim sợ cành cong, sợ hãi tản ra khắp nơiTạ Trì Thành thong dong rời đi dưới ánh mắt sợ hãi của tất cả.Trái tim vốn bình lặng của Diệp Như Hề dần trở nên rung động.Cô thậm chí không còn cảm thấy cơn đau ở chân nữa, chỉ thấy gánh nặng trên vai mình như nhẹ hơn một chút.Sau khi được tổng giám đốc ghé thăm, bầu không khí trong văn phòng dần trầm xuống, cũng không ai dám tìm đến Diệp Như Hề gây phiền toái nữa.Sau khi băng bó xong vết thương trên chân, Diệp Như Hề nhìn thoáng qua hộp cơm đặt trên mặt bàn, cô cắn răng một cái, quyết định đi thẳng vào thang máy, trực tiếp đi lên tầng cao nhất của công ty.Văn phòng Tổng giám đốc.Bên trong thật an tĩnh, hình như thư ký có việc tạm thời rời đi.Diệp Như Hề trực tiếp đẩy cửa ra, nhưng trên bàn làm việc không có bóng dáng Tạ Trì Thành.“Cô là ai?”Một giọng nói đầy non nớt vang lên bên tai. Diệp Như Hề quay đầu, liền thấy một cậu nhóc con ngồi ở trên sô pha, đang ôm một cái máy tính.Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé, Diệp Như Hề sửng sốt một chút.Cậu bé này giống Nhạc Nhạc đến bảy phần, chợt liếc mắt một cái cũng phải ngây ra một lúc.Chỉ là khuôn mặt nhỏ của cậu căng chặt, biểu cảm này lại trông giống y hệt Tạ Trì Thành giống như phiên bản khác của anh vậy.Chỉ là cậu bé này quá gầy yếu, khuôn mặt nhỏ xíu không có được bao nhiêu lạng thịt.Diệp Như Hề nhíu nhíu mày, cậu bé này hẳn là do ăn uống kém, sắc mặt nhìn khá ốm yêu, cho dù muốn bồi bổ cũng cần thời gian lâu dài.Thấy Diệp Như Hề không nói lời nào, Tạ An lại hỏi: “Cô tìm ai?”Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, chần chờ nói: “Cháu, cháu là?”“Cháu là Tạ An, cô