(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【】,“Được, chúng ta sẽ ngồi vào xe bí đỏ.”Nhạc Nhạc vui sướng như chú bướm nhỏ, vui vẻ phấn chấn ngồi trên xe bí đỏ, Diệp Như Hề mỉm cười leo lên ngồi cùng con.Tạ An kéo thấp mũ lưỡi trai, đi theo rồi leo lên con ngựa trắng cở phía sau hai người, vô cùng khẩn trương nhìn chiếc xe bí đỏ phía trước.Ánh mắt càng lúc càng hâm mộ.Dì xinh đẹp thật dịu dàng, dáng vẻ của Nhạc Nhạc rất hạnh phúc.Bàn tay nhỏ của cậu bé nắm chặt lại thả lỏng, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ mới năm tuổi đầu, cho dù có trưởng thành sớm, thông minh sớm, vẫn chưa thể học được cách khống chế cảm xúc của bản thân.Khi Tạ Trì Thành biết điểm dừng cuối cùng của chiếc xe là ở công viên giải trí thì thoáng sửng sốt một chút.Chú Chung vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia vẫn chưa từng đến công viên giải trí bao giờ, sợ là sẽ bỡ ngỡ.”“Đem công viên giải trí phong tỏa lại cho tôi, lần này đây, không thể để nó chạy được nữa.”Tạ Trì Thành còn tự mình lái xe tới công viên giải trí trước.Tạ An dám chạy trốn như thế, anh thật sự rất tức giận, nhưng cho dù tức giận đến đâu cũng có một chút khen ngợi,Tuổi còn nhỏ mà đã có thể mưu tính được tới như vậy, đúng là nằm ngoài dự đoán, tuy rằng vẫn chưa thu dọn sạch sẽ để lòi cái đuôi ra, nhưng đối với độ tuổi này của thằng bé mà nói có thể bỏ qua mấy chi tiết đó.Nhưng điều này không có nghĩa là nó có thể tránh được sự trừng phạt.Ngồi xong một vòng ngựa gỗ xoay tròn, Nhạc Nhạc còn ồn ào muốn ngồi thêm lần thứ hai, Diệp Như Hề đương nhiên đồng ý, phải cùng Nhạc Nhạc ngồi tận ba vòng xoay thì cô bé mới thấy thỏa mãn.“Mami, con có thể chơi cái kia không?”Nhạc Nhạc chỉ chỉ tàu lượn siêu tốc.Sắc mặt Diệp Như Hề trắng bạch như tờ giấy, cô sợ độ cao.“Mami?”“Nhạc Nhạc, con, con không thấy sợ sao?”Nhạc Nhạc cười cong cong mắt, nói: “Con không sợ, mami sợ sao?”“Khụ khụ, độ tuổi này của con không thể ngồi tàu lượn siêu tốc.Ngoan, chờ khi con lớn lên rồi lại đi chơi nhé.”Nhạc Nhạc thất vọng a một tiếng, Diệp Như Hề vội vàng chỉ chỉ về thuyền hải tặc ở bên kia rồi