(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【】,Ngày mà Nhạc Nhạc có thể rời khỏi bệnh viện kia, trời xanh mây trắng, khó có dịp gặp thời tiết đẹp như vậy, ngay cả chị Dương cũng dành ra một ngày rảnh rỗi đi cùng Diệp Như Hề, cùng nhau đón Nhạc Nhạc về nhà.Phòng ở đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chị Dương cũng sẽ dọn lại đây ở cùng hai mẹ con cô.Đối với di Dương mới quen thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng rất quan tâm tới mình, Nhạc Nhạc làm quen rất nhanh, buổi chiều đã mở miệng khép miệng là ngọt ngào gọi dì Dương, dì Dương.Khiến Dương San mừng rỡ tìm không nói nên lời, hận không thể đem toàn thế giới đều cho cô bé, năm đó bởi vì một số chuyện mà cô phải chịu di chứng không sinh được con, đời này cũng không thể có được đứa trẻ ruột thịt của mình.Cho nên hiện tại cô vô cùng thích thú trước mấy tiếng gọi ngọt xớt kia của Nhạc Nhạc nhỏ bé.Thậm chí còn run rẩy nói qua với Diệp Như Hề , cô muốn trở thành mẹ nuôi của Nhạc Nhạc.Diệp Như Hề đồng ý ngay, còn hỏi qua ý kiến của Nhạc Nhạc một chút.# đọc truyện ở wetruyen.com để ủng hộ dịch giả, vui lòng không reup # chiếpNhạc Nhạc chớp chớp mắt to, nhìn về phía Dương San, nhìn đến mức tim trong lồng ngực Dương San đập thình thịch, cứ sợ cô nhóc không đồng ý.“Mami, mẹ nuôi là cái gì ạ?”“Mẹ nuôi cũng giống như mami vậy đó, sẽ chiều con, yêu con đối tốt với con nè, Nhạc Nhạc có muốn dì Dương trở thành mẹ nuôi của con không?”Nhạc Nhạc cười cười lập tức đồng ý: “Muốn ạ! Nhạc Nhạc muốn dì Dương trở thành mẹ nuôi của Nhạc Nhạc!”Vành mắt Dương San đỏ lên, thiếu chút nữa còn rơi cả nước nắm.“Ôi, Nhạc Nhạc thật ngoan! Mẹ nuôi về sau nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!”Nhạc Nhạc cũng không ngượng ngùng, trực tiếp duỗi tay muốn ôm một cái, cái miệng nhỏ ngọt xớt, không cần bôi mật mà cái miệng cứ mấy máy không ngừng.Diệp Như Hề đang cắt trái cây trên bàn, dở khóc dở cười, tuy nhiên trong lòng lại thấy vui thay cho chị Dương .Dương San là người rất quan trọng đối với cô, thời điểm còn ở trong tù, nếu không có Dương San che chở, cô đã