CHƯƠNG 17: HÀM HINH , BÂY GIỜ CÔ LẬP TỨC ĐI LÀM!
Bầu không khí trong quán bar nhiệt tình mà kịch liệt, bây giờ là nửa đêm, là lúc phóng túng nhất, cả trai lẫn gái thì thầm hôn môi, mập mờ sống động.
Cảnh tượng ướt át.
Hàm Hinh cúi đầu xuống, đem bản thân mình tách khỏi khung cảnh này.
Dáng vẻ của cô đúng là vô cùng nghiêm chỉnh, quần áo kín kẽ, trên mặt cũng sạch sẽ.
Dưới những ánh mắt rục rịch trong bóng tối, cô bước đến phòng quản lý của quán bar.
...
“Cái gì! Xin nghỉ?”
Khuôn mặt của quản lý quán bar lập tức sụp đổ.
Vốn lúc nhìn thấy cô còn đang vô cùng vui vẻ, bây giờ lại hoàn toàn không nở nụ cười nổi.
“Vâng, tôi đến đây nói một câu với ngài.”
“Không được, cô không thể nghỉ việc! Tôi không đồng ý!”
Quản lý quán bar phất tay, mặt nhăn nhó không cho phép!
“Chuyện đó, vì sao vậy?”
Hàm Hinh cười gượng, tình huống này khiến cô hơi sửng sốt.
Lúc ở quán rượu thuận lợi như vậy, sao đến đây lại hoàn toàn khác?
“Tôi nói không cho là không cho, Hàm Hinh , bây giờ cô lập tức đi làm!”
Quản lý đứng đắn uy nghiêm, nhanh chóng lấy một bộ quần áo đưa cho Hàm Hinh , và một cái mặt nạ cô lúc trước vẫn hay mang.
Lần trước, lúc Hàm Hinh bỏ qua Lục Thiên Sơn mà để Mộ Dịch Kỳ kéo đi, Lục Thiên Sơn gần như mỗi đêm đều đến, chỉ thẳng tên nói muốn gặp Hàm Hinh , để cô đi ra rót rượu!
E ngại loại nhân vật lớn như Lục Thiên Sơn, ai cũng không dám chọc, nhưng Hàm Hinh lại vẫn không xuất hiện, vì vậy quán bar chỉ có thể từ chối, nói Hàm Hinh mấy ngày nay có việc, để xoa dịu tâm trạng của những người kia, còn nói mấy ngày nữa là có thể gặp.
Vì biểu lộ thành ý với Lục công tử, mỗi đêm mấy chục triệu tiền rượu đều là quán bar chi trả, mục đích chỉ là chờ đến lúc Hàm Hinh xuất hiện, một lần lấy lại hết cả vốn lẫn lời về cho bọn họ!
Nhưng chờ được lại là tin tức này, bỗng nhiên nghỉ việc!
Tiền mất tật mang, mẹ nó ai đền cho bây giờ!
Nhìn đống “quần áo lố lăng” kia, Hàm Hinh liền ném đi: “Quản lý, đây là quyền của tôi, tôi muốn nghỉ việc ở chỗ này.”
Cô nhéo mắt dò xét nhìn
quản lý, thấy trên mặt người này có vẻ gấp gáp và lo lắng, liền híp mắt.
Đôi mắt hạnh long lanh nước, dưới ánh đèn, là một vẻ đẹp khác lạ.
Quản lý bước ra khỏi quầy: “Cô có biết không, vì một mình cô, chúng tôi tổn thất hơn 300 triệu!”
Cái gì? Hơn ba trăm triệu?
Cô không trộm không cướp, cái gì gọi là cô làm tổn thất hơn 300 triệu?
Quản lý thấy cô không tin, liền nói ra đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng, thở dài, hai tay van xin: “Cô cũng không thể đi chứ. Lúc trước cô gặp nạn tôi cũng không từ chối cô,cô coi như giúp tôi lần này đi, Hàm Hinh . Nếu cô thật sự đi mất, ông chủ sẽ bắt tôi bồi thường hơn 300 triệu kia mất, tôi trên có mẹ già 80 tuổi, dưới có con nhỏ mười mấy tuổi đang học đại học, vợ tôi còn...”
“Dừng dừng dừng!”
Hàm Hinh không chịu được, môi vô thức mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng nhăn lại.
Môi tinh xảo khẽ cắn.
Cô đã đồng ý với ông cụ Mộ là sẽ nghỉ việc, nhất định không thể tiếp tục ở lại đây.
Đó là nhà họ Mộ , không phải nhà bình thường!
Chuyện này làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, một người từ bên ngoài xông vào: “Chết rồi, Lục công tử bọn họ lại tới nữa, vẫn cứ nhớ kỹ Hàm Hinh , cô ấy rốt cuộc khi nào mới về vậy?”
Hàm Hinh nhìn thoáng qua người này, không phải ai khác, đúng là cô gái đêm hôm đó cùng cô bán rượu!
Lúc này, đối phương cũng nhìn thấy cô: “Ấy, hóa ra cô đến rồi?! Mau mau mau! Lục công tử anh ta vẫn luôn đợi cô đấy!”