CHƯƠNG 23: ANH LÀM GÌ VẬY… MỘ DỊCH KỲ !
Từ đầu đến cuối ánh mắt Mộ Dịch Kỳ đều lạnh đến cực hạn, trong mắt đã ẩn chứa sự tức giận.
“So với cô Hàm , gả đi rồi mà vẫn có thể hết lần này tới lần khác cười nói vui vẻ, nếu như tôi đến chậm một bước, hử? Anh ta có rắp tâm gì con mẹ nó cô không cảm nhận được sao?”
Khi nói Mộ Dịch Kỳ đã từng bước tùng bước đi về phía cô, xắn tay áo sơ mi trắng lên trên khuỷu tay lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc mà mạnh mẽ.
Hơi thở hung ác, tàn bạo trên người anh ngưng kết với toàn bộ không khí xung quanh, đập lên người cô.
“Anh làm gì vậy… Mộ Dịch Kỳ !”
Cô gái giống như mèo nhỏ đáng thương phạm phải sai lầm bị xách vào nhà vệ sinh, cổ áo rộng không che được cái cổ trắng nõn và xương quai xanh của cô.
Dưới cổ áo, khi không chú ý giãy giụa vài cái, anh có thể nhìn thấy khi cô hít thở…
Hơi thở của anh trở nên dồn dập.
Sau đó, đột nhiên anh đẩy cô lên tường nhà vệ sinh thật mạnh: “Khi tôi đến không thấy được toàn bộ, có hay không… Hử?”
Cô gái vì lời nói của anh mà động tác giãy giụa sững sờ.
Trang điểm còn sót lại một chút, lông mày lá liễu nháy mắt lộ ra vài phần ý lạnh: “Tôi nói không có, anh có tin không? Tin tôi… thì Mộ Dịch Kỳ , anh sẽ hỏi câu hỏi ngu xuẩn này sao?”
Đáp án của vấn đề lo sợ không đâu nói ra là một chuyện cười, cũng chỉ có kẻ ngốc mới hỏi mà thôi.
Quả nhiên, trong mắt Hàm Hinh bây giờ Mộ Dịch Kỳ chính là một kẻ ngốc.
Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm hơi nhọn của cô lên, anh nhìn cô, khoé môi cong lên nụ cười lạnh lùng âm u: “Cái miệng này của cô không cắn người là khó chịu, phải không?”
Hàm Hinh quay mặt đi, cho dù anh nắm cằm làm cô đau, còn nơi nào đó trên người cũng bị anh nắm chặt, nhưng cô không muốn nhìn anh.
“Tôi không có, không có, không có, không có! Đã được chưa!”
Cô ghét dáng vẻ bị anh ép hỏi như này, giống như ngày đầu tiên gặp cô vậy.
Không được người khác hiểu như đối mặt với lời nói ác ý, đáng khinh thường vậy.
Mộ Dịch Kỳ nhìn cô, thái độ không rõ, đáy mắt thâm thuý của hai con mắt đen trong suốt khác thường.
Hồi lâu sau, lực trong tay
anh nới lỏng, ép khuôn mặt cố chấp trong bóng tối của cô phải nhìn mình, cuối cùng con mèo rừng nhỏ quật cường cũng nhìn anh: “Hàm Hinh , phải biết, cô đã là người phụ nữ của Mộ Dịch Kỳ tôi, tôi không thích đồ của mình có dính dáng tới người nào khác, dù chỉ một chút cũng không được! Hửm?”
Âm cuối câu chứa sự nỉ non ấm áp quyến luyến sâu sắc cực hạn của anh.
Nhưng phân tích kỹ lại là mệnh lệnh tàn nhẫn uy hiếp trực tiếp.
Không thể nói chen vào.
Thì ra trong mắt anh cô chỉ là một món đồ?
Cằm được thả ra, Mộ Dịch Kỳ rời khỏi phòng, trước khi đi, cô hỏi anh đi đâu.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí cô còn không ngủ cùng giường với anh, muốn có thai, ha, đúng là chuyện cười.
Ánh mắt anh liếc qua, hơi nhìn lại, cổ và gương mặt lạnh lùng của anh như được dùng dao khắc, mỗi một nét khắc đều như được tự nhiên tạo thành, đường nét thâm trầm, anh tuấn.
Khoé môi mỏng tinh tế cong lên một nụ cười giễu: “Tôi về chỉ để hỏi cô thôi, tôi có nói sẽ ở lại sao?”
“Nhưng mỗi tối anh… đi đâu?”
Lời đến miệng lại thay đổi.
Cả căn phòng rất nhanh trở lại trạng thái yên tĩnh.
Căn phòng rộng lớn được trang trí với phong cách đường nét màu xám đen gọn gàng, sạch sẽ, là kiểu đàn ông ưa thích.
Sự lạnh giá lại tập kích cô một đêm.
…
Sáng hôm sau.
Khi Hàm Hinh thức dậy, thấy ông cụ Mộ đang ngồi ăn sáng một mình trên bàn ăn, lẻ loi một mình, bóng lưng đã hơi còng, dù sao cũng là người lớn tuổi, nhìn vẫn thấy rất đáng thương.
Nhưng, ông vẫn còn rất khoẻ.
Môi đỏ mấp máy vài lần, cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Chào buổi sáng, ông nội.”
“Ừm, chào buổi sáng, Dịch Kỳ sáng nay lại đi làm sớm à?”
Vừa cầm bánh vừa hờ hững phết bơ, ông cụ nhàn nhạt hỏi.