Lúc này Dương Phái Mạn tựa hồ mới có phản ứng lại, mỉm cười ngốc nghếch, ngượng ngùng gãi gãi đầu, có vẻ phấn khích và lo lắng không nói được ra lời.
Bạn càng nói nhiều, bạn càng dễ bị nhìn thấu, và tốt hơn hết là không nói gì.
Dương lão gia tử cười cười hiền hòa, vẫy vẫy tay với Dương Phái Mạn, "Có mệt không? Đã muộn rồi, cháu cũng về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
""Dạ!" Như được đặc xá, Dương Phái Mạn vội lao về hướng phòng của mình khiến người nhà họ Dương bậc cười.
Dương Phái Y nhìn theo bóng dáng của Dương Phái Mạn, nhìn lại người nhà họ Dương một cái, từ trên sô pha chị ta đứng lên, tao nhã chào hỏi mọi người xong liền cất bước về phòng của mình.
"Phái Y nha đầu, cháu có oán trách Dương Bành không?" Dương lão gia tử gọi cô lại, Dương Phái Y dừng bước chân, nắm chặt tay, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt uy nghiêm của ông nội, không tránh không lùi, "Ông nội, cháu không oán trách.
" Nói năng khí phách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông nội, cháu với Dương Bành là anh em họ, tuy quan hệ bình thường nhưng cháu vẫn coi anh ấy là người nhà mình, cháu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tổn hại anh ấy, nhưng không ngờ có ngày anh ấy lại làm vậy với cháu!"Thắt lưng Dương Phái Y thẳng tắp, cả người đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn Dương lão gia tử.
Thiệu Tuệ Văn đau lòng đi qua, ôm lấy bả vai chị ta, nhìn Dương lão tử với vẻ kiên định như cũ, "Cha, Dương Bành lần này thật sự quá đáng rồi.
Tuy rằng cuối cùng nó không làm gì Phái Y nhưng thuốc đó cũng tổn hại thân thể con bé.
"Dương Tấn Huy trước đó im lặng bây giờ vẫn im lặng.
Dương lão gia tử trầm mặc một lát rồi nặng nề nói, "Dương Bành lần này có chút làm quá thật, sau khi trở về ta sẽ nói với nó lần này nó làm thế là không đúng, ta sẽ bắt nó lại đây tự mình xin lỗi với nha đầu Phái Y.
"Thiệu Tuệ Văn biết Dương lão gia tử không dễ dàng gì mới ra lời này, vì vậy bà ôm lấy bả vai của Dương Phái Y, không nói thêm gì nữa.
Dương Phái Y mím môi, vẫn nhìn thẳng vào ông nội, "Ông nội, con hy vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa!" Nói xong, cô cuối đầu chào ông ấy rồi đi về phòng mình.
Từ đầu tời cuối, cô ta vẫn giữ eo thẳng tắp, khiến người ta không khỏi nhìn cô thêm vài lần, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy lần này Dương Bành đáng lẽ không nên làm chuyện như vậy với em họ của mình.
Dương lão gia tử nhìn dóng dáng của Dương Phái Y mím môi, không nói gì, đứng dậy rời đi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.
Sau khi mình thấy cha mình rời đi, cuối cùng Dương Tấn Huy cũng lên tiếng, "Tôi đi thư phòng đây, có nhiều công việc tôi còn chưa xử lý xong, có khả năng thức qua đêm, bà nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ tôi.
""Được.
" Thiệu Tuệ Văn ôn hòa nhìn ông.
Dương Tấn Huy nhìn bà, quay người bước tới phòng làm việc.
Thiệu Tuệ Văn đưa mắt nhìn theo bóng dáng ông rời đi, mãi cho tới khi không thấy nữa, bà mang theo mỏi mệt ngồi xuống sô pha.
Sau khi nhà họ Diệp rời khỏi Dương gia, họ đã trầm mặc thẳng cho tới khi về tới nhà, tất cả mọi người đều không nói gì.
Về đến nhà, Diệp Tri Vận bỏ lại đám người kia chạy về phòng mình, cô không nói gì nhưng họ có thể nhìn ra cô đang khóc, khóc thầm.
"Tri Vận! " Thiệu Tuệ Như duỗi tay muốn giữ lấy cô ta, cuối cùng dừng lại trên không trung, bà cắn chặt môi, nước mắt lăn dài, nhưng lần này bà cố gắng nén xuống, không có khóc.
Diệp Trạch Văn đau lòng ông lấy bà vào lòng, "Hãy khóc nếu em muốn.
"Thiệu Tuệ Như kiên định lắc đầu, "Không! Em sẽ không khóc nữa! Về sau em sẽ không khóc nữa!" Rời khỏi lòng