(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tùng Khánh gần như ngay lập tức nhìn ra được tâm tư của Trần Khánh, liền cười lạnh, không chờ anh mở miệng thì Tiết Kiệt lúc nãy vẫn còn mất hồn bây giờ đã xông lên trước, hung hăng túm lấy cổ áo của Trần Khánh:"Là anh? Hóa ra là anh muốn giết cô Tri Thanh? Tại sao anh lại làm như vậy? Cô ấy rốt cuộc có làm gì có lỗi với anh chứ?"Sức lực của Tiết Kiệt mạnh đến mức Trần Khánh gần như không thở nổi, Lý Tùng Khánh nhướng mày nhìn cảnh này, anh liếc nhìn Tiết Kiệt, lại làm như không thấy được Trần Khánh đang khó chịu, anh đứng yên không nhúc nhích.Trần Khánh bị Tiết Kiệt siết đến khó thở, muốn giãy dụa nhưng tay đã bị Tùng Khánh còng lại, không giãy dụa được, anh ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Kiệt:"Tiết Kiệt! Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!""Tại sao anh lại muốn hại cô Tri Thanh? Anh rốt cuộc là nhận được những lợi ích gì? Là một bác sĩ, sao anh có thể làm chuyện như vậy được?"Tiết Kiệt lúc này thật sự vô cùng kích động, anh thật tình đem Diệp Tri Thanh coi như thần tượng, mà con người trước mắt này lại muốn hủy hoại thần tượng của anh. Là một bác sĩ, vậy mà chỉ vì một vài ích lợi mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, anh không thể nào chấp nhận được.Tiết Kiệt vì bị kích thích mà dùng sức càng lúc càng mạnh khiến Trần Khánh càng thêm khó chịu, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc tắt nghẽn, gần như mất lý trí hét to:"Là cô ta tự cho mình là đúng, tự cho là tài giỏi không ai bằng, không biết đắc tội ai! Hừ, thấy bản thân có chút bản lĩnh liền xem thường người khác! Đối phương vậy mà cho ta một trăm triệu! Một trăm triệu đó, cả đời này ta cũng kiếm không được một trăm triệu!""Với một trăm triệu đó, tôi có thể tự mở bệnh viện, tự làm viện trưởng. Tôi muốn làm gì thì làm, không cần ăn nói khép nép, không cần xem sắc mặt người khác. Đến lúc đó sẽ không ai dám xem thường tôi nữa!"Tiết Kiệt thật không ngờ, Trần Khánh hại Diệp Tri Thanh là vì chút mâu thuẫn giữa anh ta và Diệp Tri Thanh trước cổng bệnh viện hôm đó. Ngày đó vì nóng lòng cứu người nên cô ấy đã phớt lờ anh ta, đồng thời bản thân cô vốn lạnh lùng mà anh ta trực tiếp lý giải thành Diệp Tri Thanh khinh thường anh ta. Vì chuyện này mà anh ta trả thù cô ác tàn nhẫn đến như vậy sao?Bỗng nhiên, Tiết Kiệt cảm thấy không còn lời gì để nói với người này nữa, anh buông lòng cổ áo, khinh thường nhìn anh ta:"Cũng may anh chưa mở bệnh viện, nếu không tôi thực sự không biết sẽ còn bao nhiêu người chết trên tay anh nữa!"Lúc trước anh cũng biết bác sĩ Trần có hơi thực dụng, nhưng anh lại không biết lòng vụ lợi trong anh ta quá lớn, lớn đến mức biến dạng.Một trăm triệu, đúng là dù họ có đi làm chăm chỉ cả đời cũng không kiếm được một trăm triệu, nhưng ngay cả khi họ có cho anh một tỷ, anh cũng không làm chuyện vô lương tâm như vậy!Họ là bác sĩ, bác sĩ cứu người!Mà sắc mặt của Hứa Cảnh Đường, Lữ Di, Hứa Hoành Văn cùng Lý Tùng Khánh đều thay đổi. Một trăm triệu, rốt cuộc là ai chịu chi một trăm triệu để đẩy Tri Thanh vào chỗ chết?Trạm Kình ở trong phòng bệnh nguy hiểm nheo mắt:"Cô Tri Thanh, đến tột cùng cô đã làm gì đối phương vậy?"Vậy mà chi ra một trăm triệu, đúng là ra tay hào phóng.Diệp Tri Thanh lạnh lùng nói:"Bất quá là một lời hứa mà thôi."Đáy mắt Trạm Kình xẹt qua một tia tối tăm, lạnh lùng nhìn Tri Thanh:"Ý của cô là?""Kết cục của người này có lẽ cũng giống với người bảo tài xế kia."Diệp Tri Thanh lạnh lùng nói, mấy lần đấu cùng đối phương, cô đã đại khái biết được một số thủ đoạn quen thuộc của đối phương.Lý Tùng Khánh đeo tai nghe, nghe được cuộc đối thoại của hai người, ánh sáng sắc bén xẹt qua trong mắt, nắm chặt Trần Khánh, anh bước nhanh đi ra ngoài:"Muốn nói gì thì quay về đồn cảnh sát nói sau."Đồng thời anh ấy quan sát kỹ càng xung quanh.Mới đi được hai bước, anh phát hiện Trần Khánh trên tay anh có gì đó là lạ, tâm anh trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng, dừng bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Khánh không ngừng