(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nghe nói lúc ấy cậu chính là người bác sĩ theo xe của Diệp Tri Thanh."Lý Tùng Khánh tùy tiện qua ngồi đối diện Tiết Kiệt, ánh mắt nghiêm túc chợt sắc bén rồi biến mất. Lúc Diệp Tri Thanh cùng Trạm Kình khóa lấy anh thanh niên trẻ tuổi này, đầu tiên, anh liền đưa hắn sang một bên, tự mình thẩm vấn.Anh cảm thấy Diệp Tri Thanh phân tích vô cùng có đạo lý, làm cảnh sát nhiều năm, nên anh cũng thấy qua nhiều người vẻ mặt bên ngoài sùng bái bảo vệ nhưng kỳ thực mang trong lòng ý đồ xấu xa.Những người này mới là kẻ đáng sợ nhất.Tuy rằng anh chàng này thoạt nhìn chỉ 23 - 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, không giống người có lòng dạ thâm sâu, nhưng kẻ phạm tội bây giờ đều có chỉ số IQ cao, cho nên không liên quan gì đến tuổi tác cả.Bộ dạng Lý Tùng Khánh nhìn sơ qua như đang theo phép làm việc, một bộ dạng tùy tiện hỏi, cho nên Tiết Kiệt cũng thả lỏng, "Đúng! Lúc đó người theo xe cô Tri Thanh là tôi, cổ khi ấy bị thương vô cùng nghiêm trọng, vốn dĩ tôi muốn băng bó cho cô ấy nhưng cuối cùng cô Tri Thanh tự mình băng bó, anh không biết đâu, kỹ thuật băng bó của cô ấy thực sự quá đẹp quá xuất sắc!" Tiết Kiệt đối với Diệp Tri Thanh tràn đầy sùng bái.Lý Tùng Khánh nhìn hắn, ánh mắt nhẹ lóe lên, nhẹ nhàng mở miệng, "Xem ra, cậu đối với Diệp Tri Thanh vô cùng sùng bái, coi cô ấy như thần tượng?""Đương nhiên! Cô Tri Thanh chính là thần tượng của tôi!" Vẻ mặt Tiết Kiệt kiêu hãnh tự hào nói.Lý Tùng Khánh giơ một tay lên chống đầu, càng thoải mái hỏi, "Tôi có một thằng em, nó cũng trạc tuổi cậu, nó cũng có một thần tượng lớn, mỗi ngày đều nói tới không chán, mấy người trẻ tuổi các cậu đều thích theo đuổi thần tượng như vậy ư?""Này không phải theo đuổi thần tượng! Đây là niềm tin tín ngưỡng của chúng tôi!" Tiết Kiệt nghiêm túc sửa lại cách dùng từ của Lý Tùng Khánh."Niềm tin tín ngưỡng? Niềm tin tín ngưỡng không phải nên đặt ở trong lòng sao? Sao mấy cậu đều thích đem niềm tin tính ngưỡng chia sẻ khắp nơi?" Lý Tùng Khánh nhướng nhẹ mày."Những điều hạnh phúc đương nhiên phải chia sẻ! Không phải hay nói một người hạnh phúc không bằng nhiều người hạnh phúc a!""Ồ?" Lý Tùng Khánh híp mắt lại, giống như lơ đãng mở miệng, "Có vẻ như cậu cũng chia sẻ niềm vui thần tượng mới này cho bạn bè rồi? Đa số các bạn bè của cậu đều là bác sĩ, phải không? Bọn họ có phải cũng vô cùng sùng bái Diệp Tri Thanh nhỉ?""Đó là tất nhiên! Cô Tri Thanh quá soái! Đêm đó tôi đã chia sẻ phong thái soái khí của cổ!" Tiết Kiệt không hề phòng bị nói cho Lý Tùng Khánh, "Anh không biết đâu, những người bạn ấy điều vô cùng bội phục cô Tri Thanh, bọn họ đều muốn chính mắt nhìn thấy phong thái soái khí của cô ấy! Tôi thực sự vô cùng hối hận khi đó không chụp lại ảnh!"Phần lớn bạn bè của Tiết Kiệt đều là người học y, đối với những lời cậu ta nói về cô như là bầu trời, mặt đất vậy, nên vô cùng tò mò, bọn họ rất muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Tri Thanh.Lý Tùng Khánh có chút không biết nói gì khi nhìn thấy bộ dạng mù quán tôn sùng của cậu ta, "Lúc cậu chia sẻ với bọn họ có đề cập đến tình trạng bệnh của Tri Thanh hay không?"Lúc này cậu ta rốt cuộc cũng nghe ra ý tứ khác của anh ta lập tức giác ngộ, "Anh là có ý gì? Ý của anh là bạn bè của tôi đem tình trạng bệnh của cô ấy tiết lộ ra bên ngoài à? Sao có thể chứ? Bọn họ lại không quen biết với bác sĩ Trần, nên làm sao có thể tiết lộ cho bác sĩ Trần được?"Nói xong, sắc mặt của Tiết Kiệt bỗng dưng trắng, rõ ràng cậu ta đã nghĩ tới cái gì đó.Những người bạn bè của hắn thật sự không quen biết Trần Khánh, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài, thế nên người phía sau màn này muốn hỏi thăm sẽ là rất dễ dàng."Thật sao, là tôi, là tôi đã hại cô Tri Thanh sao?" Sắc mặt cậu ta trắng bệch đi, môi rung nhẹ.Hắn thực sự sùng bái Tri Thanh, cho nên lúc hắn giới thiệu với bạn bè đã giới thiệu vô cùng kỹ càng, bao gồm cả chuyện lúc đó, cô bị thương nghiêm trọng như