(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Tuệ Văn vốn dĩ muốn đồng ý với Dương Phái Mạn, bà nghĩ thêm một người quan tâm con bé sẽ cảm thấy an ủi hơn, bất quá sau khi nghe Dương Phái Y nói xong, bà lại suy nghĩ gì đó, ôn nhu nhìn Dương Phái Mạn nói, "Tiểu Mạn, hôm nay để chị con đi qua đó đã, chờ một khoảng thời gian sau rồi con đi thăm dì Như cùng Tri Vận."Diệp Tri Vận thường không để ý chuyện ngày thường, nhưng chuyện liên quan đến Trạm Kình khiến nó trở nên vô cùng mẫn cảm, quan hệ giữa Tiểu Mạn và nó cũng giống như bà, nếu giờ để Tiểu Mạn đi cùng Phái Y, nói không chừng lại kích thích nó thêm.Dừng một chút, lo lắng đụng chạm tới con gái, Thiệu Tuệ Văn dịu dàng mở miệng nói, "Tiểu Mạn, không bằng con đến bệnh viện thăm chị Tri Thanh một chút đi."Bị cự tuyệt, Dương Phái Mạn rõ ràng tỏ ra có chút không vui, sau khi nghe đề nghị của mẹ, cô lập tức vui vẻ đồng ý, "Dạ, giờ con sẽ tới bệnh viện thăm chị Tri Thanh." Bộ dạng của cô giống như khi được người ta tín nhiệm giao cho nhiệm vụ quan trọng nào đó vậy, một chút cũng không ngập ngừng, lập tức từ trên sô pha đứng lên, không có sửa soạn đã vội ra khỏi cửa.Thiệu Tuệ Văn bậc cười nhìn bóng dáng vội vã của con gái, "Đứa nhỏ này, thật là..."Những người khác trong nhà đều quen với chuyện này nên không trách, mặc dù Dương Phái Mạn du học ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn không học được tính cởi mở của người nước ngoài, ngược lại còn có vẻ thật thận trọng, trái ngược hẳn với người chị khéo léo phóng khoáng của mình.Ban đầu, nhà họ Dương cũng có giáo dục qua bọn họ, chỉ là Dương Phái Mạn như gỗ mục không thể khắc, dần dà, người Dương gia liền không cưỡng ép nữa.Nhà họ Dương đã có một Dương Phái Y vô cùng ưu tú rồi, nên Dương Phái Mạn tầm thường một chút cũng không có gì là không tốt, con gái nhà họ Dương bọn họ chẳng sợ tầm thường, bởi tại Hải thị này họ đã là thiên kim tiểu thư tầng lớp trung lưu, nên ai dám xem thường chúng chứ?Dương Phái Y nhìn bóng dáng Dương Phái Mạn rời đi, cười nhạt từ sô pha đứng lên, khéo léo chào hỏi mọi người, sau đó sửa soạn đơn giản một chút rồi thong thả ra khỏi cửa, nó tạo ra một sự tương phản rõ nét với Dương Phái Mạn.Dương Phái Mạn đi ra khỏi cửa lớn, rời khỏi phạm vi của Dương gia liền thay đổi tạo hình, khôi phục lại một Dương Phái Mạn thông minh sáng suốt bên cạnh Diệp Tri Thanh, cô lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, chờ ở giao lộ nơi Dương Phái Y phải đi qua.Ước chừng mười lăm phút sau, cô nhìn thấy Dương Phái Y đi ra với chiếc xe chuyên dùng của chị ta, cô cười cười, rồ ga không nhanh không chậm bám theo phía sau.Cách Dương Phái Y lái xe giống như chính con người chị ta, tao nhã và điềm tĩnh, tốc độ như ốc sên bò khiến cô ghét bỏ bĩu môi, mắt thấy không có chút thú vị.Dương Phái Y hoàn toàn không biết có người theo sau mình, mỗi lần chị ta ra ngoài đều có hai bảo tiêu bảo vệ, cho nên trước nay đều không quan tâm về vấn đề an toàn.Tất nhiên cô cũng phát hiện ra hai bảo tiêu và đồng thời họ cũng thấy chiếc xe màu đỏ của cô, tuy nhiên đối với chuyện này Dương Phái Y không khẩn trương một chút nào, cứ tiếp tục không nhanh không chậm mà theo sau Dương Phái Y, ngược lại, hai cái tên bảo tiêu kia rõ ràng không phân biệt được, rốt cuộc chiếc xe màu đỏ này là cùng đường hay là cố ý theo sau Dương Phái Y.Quan hệ giữa Dương gia và Diệp gia vô cùng tốt, hai nhà sống cách nhau không xa, vốn lộ trình là 10 phút tới nơi, Dương Phái Y lại tốn 15 phút mới đến được.Dương Phái Mạn lại lần nữa ghét bỏ bĩu môi, không có ý theo sau Dương Phái Y để tiến vào tiểu khu của Diệp gia, cô trực tiếp lái thẳng qua tiểu khu.Tức thì, hai người bảo tiêu của