Ông cụ Thịnh bị cậu bé dụ cho vui vẻ, tuy có chút luyến tiếc nhưng không giận, lấy lì xì từ trong túi ra cho cậu bé.
"Chúng ta hẹn rồi đó, cháu không thể quên ông đâu."
Cậu bé nhận lì xì, ôm vào lòng, cười nói: "Ông cố yên tâm, Tuấn Kiệt nhất định sẽ không quên ba mẹ còn có ông cố nữa, mọi người là người thân của con à."
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Thịnh Thế Hùng vội ôm lấy bé, chào tạm biệt ông cụ Thịnh.
Cậu bé vẫy vẫy tay, nói ngọt: “Bye bye ông cố, mỗi ngày ông đều phải vui vẻ nha."
Ở cửa.
Lý Triều Kha chờ trong xe rất sốt ruột.
Mấy lần cô muốn xuống xe xem thử có chuyện gì.
Vì sao Thịnh Thế Hùng còn chưa dẫn con trai cô ra.
Nhưng lại sợ mình tùy tiện đi vào, chuyện bên trong sẽ không thể khống chế được, nên chỉ có thể cố kiềm chế mình, nói thầm trong lòng cho Thịnh Thế Hùng thêm một cơ hội nữa.
Cuối cùng ——
"Mẹ!"
Con trai xuất hiện trong tầm mắt cô.
Còn không chờ cô đẩy cửa xuống xe, cậu bé đã chạy vào trong xe, ngay lập tức ôm hôn cô, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ không khỏe ở đâu?"
"Mẹ mẹ vẫn ổn chứ?"
"Mẹ muốn Tuấn Kiệt đấm bóp cho mẹ không?"
Lý Triều Kha ôm chặt cậu bé vào lòng, không nhịn được mà lại nước mắt lưng tròng.
Có trời mới biết, cô sợ mất đi con trai bao nhiêu.
"Mẹ đừng khóc, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ."
Cậu bé cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được mẹ đang sợ cái gì, bàn tay nhỏ bé của cậu kéo tay ba đặt lên vai mẹ.
Trịnh trọng nói: "Gia đình ba người chúng ta, sẽ mãi ở bên nhau."
Lý Triều Kha nín khóc mỉm cười, đẩy tay Thịnh Thế Hùng ra, nói: "Ai muốn mãi ở bên cạnh anh ta, mẹ chỉ muốn con thôi, chỉ cần vẫn luôn ở bên cạnh con, mẹ đã mãn nguyện rồi."
Cậu bé ra sức nháy mắt với Thịnh Thế Hùng.
Đầu óc Thịnh Thế Hùng lúc này hơi loạn, ngơ ra vài giây thì mới đối diện với đôi mắt rung rung của Lý Triều Kha, ma xui quỷ khiến, gật đầu nói: "Đúng vậy, sẽ ở cạnh nhau mãi mãi."
Lý Triều Kha hoàn toàn không tin anh.
Đây chỉ là lời nói hoa mỹ của anh, kế hoãn binh mà thôi.
Trong lòng anh chỉ muốn giành con với cô.
Lý Triều Kha cúi đầu hôn môi cậu bé, không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng: "Lý Triều Kha, cô không được chịu thua, nhất định phải lớn mạnh lên, bảo vệ tốt con trai."
"Mẹ, con yêu mẹ."
Cậu bé cảm nhận được sự yếu đuối của Lý Triều Kha, cho nên thành khẩn nói ra tiếng lòng mình.
Lý Triều Kha không nói gì, ôm chặt cậu bé, còn không ngừng hôn cậu.
Thịnh Thế Hùng thấy cảnh mẹ con yêu thương nhau như vậy, vừa hâm mộ, vừa chán chường.
Xe về tới biệt thự, Thịnh Thế Hùng giơ tay ra muốn ôm cậu bé, nhưng Lý Triều Kha trực tiếp mở cửa xe bên kia bước xuống.
Cô ôm cậu bé bước vội vào nhà, dáng vẻ giống như trên đời này chỉ có hai mẹ con họ.
Thịnh Thế Hùng đứng tại chỗ tay đút vào túi quần, nhìn theo cảnh này, tự giễu cười nói: "Tôi giống như người thừa ở đây không vậy."
Tài xế im như hến.
Đến khi Thịnh Thế Hùng nhìn ông ta.
"Không, không giống."
Tài xế lắc đầu rồi còn xua tay, cực lực phủ định.
Đôi mắt đen trầm lắng như nước mùa thu của Thịnh Thế Hùng bình tĩnh nhìn tài xế.
Tài xế bị anh nhìn tới hết hồn, suýt nữa thì có ý muốn nghỉ việc, cũng may, cuối cùng Thịnh Thế Hùng cũng dời mắt đi, phất tay ý bảo ông ta có thể đi rồi.
Tài xế sống sót sau tai nạn thì vội chạy xe vào chỗ đỗ xe.
Buổi tối gió thổi rất mát, phong cảnh quanh biệt thự cũng rất đẹp, non xanh nước biếc.
Thịnh Thế Hùng khó chịu trong lòng, một mình đi dạo khoảng nửa tiếng trong vườn, cây cỏ ở đó cũng bị anh ngắt đi không ít.
Dạo mệt rồi, cũng không thấy vợ và con đến tìm anh như trong phim.
Thịnh Thế Hùng càng thấy không có ý nghĩa gì.
Anh giơ tay chà chà lỗ tai, chuẩn bị quay về nhà tắm rồi đi ngủ.
Nhưng lúc vừa ra khỏi