Nhưng gặp phụ huynh, cô thật sự rối bối.
Hơn nữa cô thật sự là quá lo lắng người khác đến cướp con trai của mình đi rồi, cho nên kêu cô hoàn toàn thả lỏng, nhu thuận, cô cũng rất khó làm được.
Thịnh Thế Hùng chú ý đến trạng thái của cô liền đưa tay nhẹ nhàng nắm tay của cô.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
“Ba mẹ, hai người ở nước ngoài những năm này như thế nào? Sự thay đổi của nước ngoài có lớn không?” Thịnh Thế Hùng chuyển chủ đề lên người của ba mẹ.
Nguyễn Quân Nhi gật đầu nói: “Mẹ mỗi ngày ở nhà thêu hoa cỏ gì đó, đối với sự thay đổi ở bên ngoài không quá để ý, cái này con nên hỏi thử ba con.”
“Ba, nói nghe thử xem.”
Thịnh Thiên Sơn cầm ly trà uống một ngụm, nói: “Năm nay là một năm tương đối xáo động, nhưng cũng là một năm nước chúng ta phát hiện thực lực của mình. Năm nay những ngày tháng ba mẹ ở nước ngoài so với năm trước sống thoải mái hơn một chút, nhắc đến quốc tịch, mọi người đều rất tự hào.”
“Lĩnh vực tài chính của công ty con, vẫn là nên mau chóng toàn cầu hóa. Ở giai đoạn này sẽ không ngừng xuất hiện hiện tượng giàu lên nhanh chóng, sau này sẽ trở lại trạng thái thích hợp hơn. Cho nên khoảng thời gian này, con có hạng mục sáng tạo tốt nào, cái nên đầu tư thì lập tức đầu tư, không cần quá để tâm đến giá thành. Trong tình hình quốc tế hiện nay, cho dù giá thành cao nữa, cũng tuyệt đối là giá thành thấp nhất của mấy năm sau.”
Chủ đề này nói thì có hơi ảo diệu.
Thịnh Thiên Sơn thấy Lý Triều Kha nghe có chút nghiêm túc, vì thế tò mò hỏi: “Triều Kha thấy như nào?”
“Á, cháu...”
Lý Triều Kha đột nhiên bị gọi tên lại có hơi giật mình, sau đó nói: “Bởi vì chỗ chúng ta đang ở trong trạng thái thiên nhiên không ổn định nên gần với xu hướng toàn cầu hóa?”
“Ừm, nói tiếp đi.” Thịnh Thiên Sơn khích lệ.
Lý Triều Kha đã lên tiếng rồi, cũng không sợ hãi gì nữa, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói: “Giống như những gì bác vừa nói, giai đoạn này sẽ không ngừng xuất hiện hiện tượng giàu lên nhanh chóng, bởi vì việc tạo ra của cải, vốn là sự tham gia của tất cả mọi người, vào thời gian đang tràn ngập cơ hội, đối với cá nhân mà nói cũng là cơ hội, bắt được cơ hội thì có thể thực hiện hóa sự truy cầu của sự giàu có, cũng có thể thúc đẩy sự thịnh vượng của các ngành.”
“Nói không sai.” Trong ánh mắt của Thịnh Thiên Sơn có sự khen ngợi, nhìn sang Thịnh Thế Hùng nói: “Xem ra hai đứa bình thường nói chuyện trao đổi không ít, kiến giải của Triều Kha rất phù hợp.”
Thịnh Thế Hùng mỉm cười: “Đó là đương nhiên, con dâu mà con tìm cho ba mẹ, đương nhiên phải là người ưu tú nhất rồi.”
Thịnh Thiên Sơn khá hài lòng về Lý Triều Kha, lớn lên xinh đẹp, ăn nói cũng không tồi, kiến thức cũng có, không phải là bình hoa để trong nhà chỉ có thể sinh con.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên bàn.
Thịnh Tố Uyên cũng dẫn cậu bé quay lại rồi, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc lại trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cậu bé tuy tuổi không lớn, nhưng dùng đũa rất thuần thục, kẹp đồ ăn ăn cơm, rất ngoan, vừa nhìn là biết được dạy bảo rất tốt.
Thịnh Thiên Sơn với Nguyễn Quân Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, đều cảm thấy rất hài lòng.
“Tuấn Kiệt ăn cơm thật ngon, nhìn mà cô cũng thèm ăn.”
Thịnh Tố Uyên bây giờ nhìn cậu bé, thật là càng nhìn càng thích.
Cậu bé đắc ý mỉm cười, đôi mắt to đen láy trong sáng như trái nho thỉnh thoảng nhìn sang Lý Triều Kha.
“Tuấn Kiệt, nếm thử món chả cá này, thịt cá rất là mềm, rất ngọt thanh.”
Thịnh Tố Uyên chọn một viên chả cá nhỏ, lo lắng cậu bé tuổi còn nhỏ, sợ một miếng của cậu bé nuốt vào mắc nghẹn, còn chú đáo dùng dao cắt thành miếng.
Lý Triều Kha đối với Thịnh Tố Uyên càng có thêm hảo cảm.
Thật sự tỉ mỉ, Thịnh Tố Uyên đối với Lý Tuấn Kiệt quả thật là sự yêu thích xuất phát từ trái tim. Là cô chủ của nhà họ Thịnh, bọn họ lần đầu gặp mặt, cô ấy hoàn toàn không có kênh kiệu, hơn nữa lúc nào cũng sẽ điều tiết bầu không khí.
Người của nhà họ Thịnh, dường như cũng không có đáng sợ như trong lời đồn.
Lý Triều Kha cảm thấy trái tim được thả lỏng, chủ động nói: “Ăn cơm xong chúng ta đi