Lý Triều Kha giơ đồng hồ lên xem thời gian, rõ ràng đã đến giờ vào làm rồi mà, sao trong công ty chẳng có ai thế này.
Đến cả lễ tân cũng chưa tới ấy hả?
Khu vực lễ tân tối thui một mảnh.
Lẽ nào bị mất điện?
Hay là công ty hôm nay cho nghỉ?
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
Lý Triều Kha đầy mặt nghi hoặc đẩy cửa ra.
“Bụp!”
Tiếng pháo giấy xuyên qua không gian yên tĩnh.
Theo sau những vụn giấy màu bay lả tả, là tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Đèn cũng được bật sáng.
“Chị Kha, chúc mừng chị nha!”
“Đúng vậy, Triều Kha, cô lợi hại thật đấy, thuyết phục được vị khách hàng nổi tiếng khó tính như bà Triệu, còn khiến nhà thiết kế đối địch đã vu khống cô phải đăng báo công khai xin lỗi nữa chứ.”
“Không những lấy lại được danh dự của mình, để công ty đối thủ biết được Bách Lệ chúng ta cũng không phải thứ dễ bắt nạt, còn quảng cáo miễn phí cho Bách Lệ của chúng ta nữa chứ.”
“Đúng đó, hôm nay vừa đầu giờ sáng đã có người gọi điện thoại tới, chỉ đích danh muốn nhà thiết kế Lý thiết kế cho kìa.”
Mọi người lần lượt chúc mừng Lý Triều Kha.
Ông chủ và tổng giám thiết kế cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lý Triều Kha.
Cho dù bọn họ đều biết rõ, lần này Lý Triều Kha sở dĩ có thể tẩy sạch hiềm nghi thuận lợi như thế, hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ phía sau của Thịnh Thế Hùng.
Nhưng có thể tìm được một chống lưng mạnh mẽ như thế, cũng không phải chuyện người bình thường đều làm được.
Ông chủ vươn tay vỗ vỗ vai Lý Triều Kha, tán thưởng nói: “Lần này cô làm tốt lắm, công ty quyết định sẽ thưởng cho cô một tháng lương.”
“Cảm ơn ông chủ!”
Lý Triều Kha mừng đến sắp hỏng rồi.
Có thêm một tháng tiến lương, có thể mua được bao nhiêu là đồ chơi, quần áo cho đứa nhỏ trong nhà.
Đồng nghiệp xung quanh đều một mảnh trầm trồ.
Ở chỗ làm Lý Triều Kha vẫn khá biết cách làm người, đầu tiên là cảm ơn ông chủ và tổng giám thiết kế một chặp, sau đó nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, giúp đỡ tôi thời gian vừa qua, tối nay tan tầm, tôi làm chủ, mời mọi người một bữa cơm nhé!”
“Vậy phải đến Hỏa Thần Điện ăn lẩu mới được!”
“Woa, lẩu của tiệm ấy siêu ngon luôn đó! Tôi thích ăn cực kỳ!”
“Nhưng mà đắt lắm đó, tôi chưa từng ăn lần nào.”
“Cũng khá đắt thật, mỗi người bình quân phải mất hơn sáu trăm nghìn đấy......”
Lý Triều Kha nhanh chóng nhẩm tính trong đầu, mỗi người bình quân hơn sáu trăm nghìn thì đúng là đắt thật, nếu như vậy thì mời xong một bữa này, khéo tốn hơn cả chỗ tiền thưởng nhận được ấy chứ.
Nhưng mà nếu nghĩ thoáng ra thì, Lý Triều Kha vẫn rất giữ chữ tín, thậm chí còn chuẩn bị xẻ thịt trả cho đồng nghiệp đây này.
Lúc này ông chủ mở miệng nói: “Lần này Triều Kha đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy rồi, sao còn có thể để cô ấy mời khách được. Tối nay tại quán lẩu Hỏa Thần Điện, đương nhiên ông chủ như tôi phải mời rồi.”
“Woa, ông chủ hào phóng quá đi!”
“Không hổ là ông chủ của Bách Lệ chúng ta, lắm tiền nhiều của tính cách lại còn tốt nữa chứ!”
“Ai yo ai yo, hạnh phúc đến quá đột ngột.”
Lý Triều Kha cảm kích nhìn về phía ông chủ của mình, ông chủ tán thưởng gật gật đầu với cô.
“Vậy để tôi mời mọi người uống trà chiều vậy.” Lý Triều Kha cười nói.
“Woa, vậy thì hôm nay là một ngày quá may mắn với toàn thể nhân viên rồi, vừa có trà chiều, vừa có bữa tiệc lớn.”
Cảm xúc của toàn thể nhân viên đều được dâng cao.
Tâm tình của Lý Triều Kha cũng rất tốt, hôm nay làm việc đặc biệt có linh cảm, một hơi đã vẽ được tận mấy bức.
Buổi trưa đột nhiên có nhân viên giao hàng gọi điện thoại cho cô, nói là có người tặng hoa cho cô.
Lý Triều Kha có chút nghi hoặc, Thịnh Thế Hùng thích chơi mấy trò này từ khi nào vậy?
Cô đi ra quầy lễ tân ký nhận hoa, là hoa hồng đỏ, chín mươi chín bông.
Bó hoa lớn như thế, ôm theo rất thu hút sự chú ý, mặt Lý Triều Kha lại đỏ lên rồi.
Cô nàng lễ tân nháy mắt với cô: “Nhà thiết kế Lý, có phải là cậu Thịnh kia tặng không?”
Lý Triều Kha nhếch môi cười cười, không nói gì.
Bên tai truyền tới tiếng cô nàng lễ tân hâm mộ bàn tán với người khác: “Nhà thiết kế Lý chính là mục tiêu hướng tới của tôi đấy, người đâu mà vừa xinh đẹp vừa có năng lực, lại còn kiếm được một anh người yêu đẹp trai có tiền nữa chứ.”
Lý Triều Kha cảm thán cô nàng lễ tân quả nhiên vẫn còn quá trẻ, không biết được tình cảnh đáng ngượng ngùng của mình.
Hoa hồng rất thơm, Lý Triều Kha ôm bó hoa trở về bàn làm việc của mình, đặt lên bàn, kết quả liền trực tiếp chiếm hết khoảng trống còn lại trên mặt bàn.
Lý Triều Kha chỉ đành ôm bó hoa lên, bối rối do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải đặt xuống đất.
Cô lấy từ trong bó hoa ra một tấm thiệp, trên đó viết một câu: Linh Lung Đầu Tử An Hồng Đậu.
Xúc xắc gắn hạt đậu tương tư?
Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri?*
*Bài thơ của nhà thơ Ôn Đình Quân, lấy đậu đỏ tỏ ý nhớ thương người yêu.
Trên mặt Lý Triều Kha đầy dấu hỏi đen, đây là ý gì vậy?
Thịnh Thế