Lúc thường ở công ty, khi dự họp hay phải báo cáo thảo luận vấn đề gì đó thì Phó Văn Tri mới có thể nhìn thấy Thời Đường, chủ đề giao lưu cũng chỉ là chuyện công tác. Những lúc đó Thời Đường cũng không lãnh đạm như vậy, trao đổi rất bình thường, không để cậu ta cảm nhận được khoảng cách hoặc thấy đối phương quá cao ngạo không tiếp xúc được.
Nhưng bây giờ, hắn đi ra gặp cậu, lại như sợ để cậu ta nhìn thấy người trong phòng vậy.
Tim Phó Văn Tri lập tức trở nên chua xót, còn thấy đắng chát, trong cổ họng cũng như mắc nghẹn một quả mơ chua, từ trong ra ngoài đều thấy khó chịu.
Coi như vậy thì cũng vẫn phải giữ lễ, không lộ vẻ cố gắng đến gần người kia, phải giữ vững phong độ của mình.
Phó Văn Tri nói: “Làm phiền giám đốc Thời rồi, hôm nay chúng tôi mới tới nơi, biết ngài đến trước chúng tôi một bước nên tôi qua đây gặp ngài một chút.”
Thời Đường đút tay trong túi quần, nghe vậy khẽ cau mày nói: “Không phải thời gian làm việc, không cần câu nệ như vậy. Các cậu cũng vừa xuống khỏi máy bay không được bao lâu, điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt đi, thoải mái chút.” Ý ngoài mặt chữ là, không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, tự đi chơi đi.
Mấy lời khách sáo như ăn cơm chưa, ăn cùng không vân vân, Thời Đường không định nói, một câu cũng không.
Phó Văn Tri cũng không thể nói ‘em chưa ăn cơm, tối nay các anh ăn gì vậy, có muốn tối nay ăn cùng nhau không’ được.
Thời Đường nói xong thì nhìn Phó Văn Tri, tỏ ý còn chuyện thì nói nhanh lên, tôi còn bận việc.
Phó Văn Tri biết thế nào là thành kẻ bám đuôi, lập tức thức thời nói: “Vâng, vậy mai gặp. Ngày mai giám đốc Thời cùng đi trượt tuyết chứ?”
Thời Đường ừm một tiếng.
Phó Văn Tri biết cuộc nói chuyện đến đây là hết, dứt khoát quay người về biệt thự của mình.
Chuyến du lịch công ty kéo dài một tuần lận, rồi sẽ biết được thân phận của đối phương tôi, kiểu gì cũng tìm hiểu được chút đỉnh từ chỗ của Tiểu Lâm cơ mà.
Cậu ta và Tiểu Lâm còn có thể tán gẫu mấy câu.
Phó Văn Tri nghĩ đoạn, hạ quyết tâm, tự dặn mình không nên hốt hoảng.
Thời Đường nhìn Phó Văn Tri rời đi rồi mới trở lại phòng khách, dọc theo phòng khách đi vào bếp, giúp Chúc Chu bưng hai món chay vừa xào xong ra.
Hôm nay hắn đi ra ngoài, vốn định để bản thân tỉnh táo một chút, suy nghĩ thật rõ ràng.
Nhưng trưa ăn đồ bên ngoài, thật ra thịt cũng ngon, nhưng hắn thấy không được thoải mái, luôn có cảm giác bơ vơ kỳ quái, đời này hắn ghét nhất là cảm giác chơi vơi “tha hương nơi đất khách, bơ vơ không chốn về”. Sau đó hắn nghĩ tới nghĩ lui, dần vỡ lẽ ra một chút.
Hắn cảm thấy có lẽ hắn yêu thích cảm giác gia đình mà Chúc Chu đem lại cho mình, sinh ra cảm xúc lưu luyến không muốn xa rời với anh, nói đúng hơn là sinh ra sự ỷ lại đối với cảm giác mà Chúc Chu có thể đem lại cho hắn.
Cho nên mới lo rằng sau khi Chúc Chu rời đi thì cảm giác ra đình này cũng bay biến.
Nghĩ thông suốt được điểm này, Thời Đường thấy thoải mái hơn nhiều, cũng thả lỏng hơn nhiều, không còn mất tự nhiên như trước nữa.
Chúc Chu thấy Thời Đường tới hỗ trợ, vội nói: “Không cần cậu tới, món này tôi xào xong đem ra là bắt đầu ăn được rồi.”
Thời Đường nói: “Thật ra tôi có vấn đề muốn hỏi anh.” Bởi vì đã thản nhiên nên muốn hỏi cũng hỏi một cách cây ngay không sợ chết đứng.
Chúc Chu đáp: “Ồ? Chuyện gì?”
Thời Đường hỏi vấn đề mà mình đã suy nghĩ cả một ngày: “Anh thật sự sẽ không vì hẹn hò hoặc tương lai sẽ không vì muốn kết hôn mà bỏ đi giữa chừng chứ, dù sao hợp đồng còn dài.” Giọng điệu cũng đầy ngờ vực và không chắc chắn.
Thời Đường muốn được xác nhận khiến Chúc Chu thấy rất ngượng.
Bởi vì anh có hẹn hò đâu, càng không có dự định kết hôn gì cả. Nhưng vì chuyện của anh mà Thời Đường không được yên lòng.
Chúc Chu suy nghĩ một chút, nhìn Quan Quan đang tập trung ăn canh bên bàn ăn, thấy bé không nhìn sang đây, nhỏ giọng nói với Thời Đường: “Thời tiên sinh, tôi thật sự không hẹn hò. Lúc trước đúng là có một dì nhiệt tình giới thiệu tôi đi xem mắt, nhưng tôi đã kết bạn với người ta rồi, cũng không hẹn hò với nhau. Lúc đó không phủ nhận luôn vì tôi đã đồng ý giúp y chặn một thời gian. Mẹ y hối y rất kinh, nên tôi đồng ý giúp y giả làm đối tượng hẹn hò trước mặt mẹ y, thỉnh thoảng nhắn tin qua lại, như vậy mẹ y sẽ không giục y nữa. Cậu không cần lo tôi sẽ vô trách nhiệm mà từ chức giữa chừng, vì tôi có hẹn hò đâu.” Chúc Chu nói đến đoạn sau còn cong khóe miệng mỉm cười, bởi vì anh thấy hơi buồn cười.
Thời Đường nghe Chúc Chu nói xong, hiếm hoi lắm mới lộ ra vẻ mặt mừng rỡ nhàn nhạt, thế nhưng nghĩ đến Chúc Chu còn phải tiếp tục làm bộ có cảm giác, qua lại với người kia, hắn lại thấy hơi khó chịu. Nhưng khi biết Chúc Chu còn độc thân, hắn lại càng vui vẻ hơn.
Không cần lo lắng nữa!
Hai loại tâm tình này khiến vẻ mặt hắn lúc thì mừng rỡ mơ hồ, lúc lại hơi quái lạ, thoạt nhìn rất xoắn xuýt, nhưng nói chung là không còn vẻ u sầu kia nữa.
Chỉ còn có chút buồn bực.
Thời Đường còn định khách khí nói “Thật ra anh hẹn hò cũng không sao, chỉ cần không bỏ đi sớm là tốt rồi”, nhưng hắn phát hiện mình không tài nào nói câu này ra khỏi miệng được, sợ chữa lợn lành thành lợn què, trở thành lời cổ vũ Chúc Chu tích cực dấn thân đi xem mắt. Cuối cùng hắn đổi giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Hai người mỗi người bưng một món ra bàn ăn.
Biết Chúc Chu không hẹn hò, sẽ không bỏ đi giữa chừng, Thời Đường thấy cơm canh hôm nay thơm ngọt hơn lúc thường, mặc dù chỉ có ba món nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Bởi vậy cơm tối hắn ăn nhiều hơn nửa bát. Bình thường hắn sẽ không ăn quá nhiều, nhưng đêm nay hắn lại ăn thêm nửa bát.
Ra nước ngoài rồi Chúc Chu cũng không để ý nhiều như vậy, cái gì mà mỗi người một suất, cứ ăn chung ba món. Thời Đường cũng không thấy không tốt, hắn không thèm để ý đến chuyện này, chuyện hắn để tâm cũng không phải ở mặt này.
Trước giờ Chúc Chu không hỏi Thời Đường về nhân viên và chuyện công việc, cho nên chuyện Phó Văn Tri qua đây Chúc Chu cũng không hỏi tới làm gì. Cứ yên lặng cùng nhau ăn hết các món ăn, sau đó thừa dịp trời còn chưa quá tối đi xuống núi tiêu cơm.
Trên đường đi tiêu cơm, bọn họ hàn huyên chuyện đi trượt tuyết ngày mai,
Thời Đường cố ý dặn Chúc Chu cho Quan Quan mặc đồ dày một chút, ở núi Jungfrau có thể sẽ lạnh hơn ở đây nhiều.
Tối về, Thời Đường ngồi trong phòng ngủ của mình lên mạng bàn giao với Tiểu Lâm chuyện liên quan đến việc Chúc Chu đi trượt tuyết cùng họ.
“Ngày mai tất cả mọi người đi trượt tuyết, nhất định sẽ có người thắc mắc Chúc Chu và Quan Quan là ai, không cần cố ý nói rõ anh ấy là đầu bếp tư nhà tôi, cứ nói là bạn… ừ, bạn tốt.” Nói là bạn xong Thời Đường còn bổ sung thành bạn tốt.
Tiểu Lâm tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Hai người vừa nói chuyện xong thì tin nhắn của Phó Văn Tri cũng được gửi đến chỗ Tiểu Lâm.
“Lâm ca, hôm nay em qua chỗ giám đốc Thời chào hỏi, phát hiện có một người có vẻ chưa từng thấy bao giờ, là ai vậy? Thân thích ư? Nếu không tiện tiết lộ thì không cần nói cho em đâu, haha, em chỉ hiếu kỳ muốn hỏi một chút thôi.”
Tiểu Lâm có ấn tượng rất tốt với Phó Văn Tri, cũng biết đây là cấp dưới đắc lực của sếp, vẫn luôn tương đối nể tình cậu ta. Nếu như Thời Đường không cố ý bàn giao chuyện ‘bạn bè’ thì có khi cậu sẽ không trả lời vấn đề này của Phó Văn Tri, nhưng sếp cũng thông báo rồi, vậy cũng không cần đáp hàm hồ là không biết nữa.
Cậu ta có thể làm được trợ lý, ngoài chuyện công việc ra thì trong sinh hoạt của sếp cũng cần toàn tâm toàn ý phục vụ, nếu không đã không gọi cậu ta để sắp xếp chuyện như đầu bếp tư.
Nói không biết, đối phương nhất định sẽ biết là không thể nói cho người khác biết, mọi người đều là người thông minh, không phải người không biết điểm dừng mà bám theo hỏi không ngừng.
Tiểu Lâm cười ha hả trả lời Phó Văn Tri: “Là bạn của giám đốc Thời, nấu ăn khá giỏi, cho nên cũng qua đây cùng đi trượt tuyết.”
Nghe thấy là bàn giám đốc Thời, Phó Văn Tri thấy hơi mất mát, nhưng nửa trái tim được đặt xuống, mất mát vì thế mà người kia không phải thân tích, lại yên tâm vì người ta chỉ là bạn của giám đốc Thời, có vẻ nấu ăn rất giỏi, lại thêm biết sẽ đi trượt tuyết nên mới tới đây đi cùng.
Nói thật, lần đầu tiên Phó Văn Tri nhìn thấy Chúc Chu cũng không thấy ghét, bởi vì khí chất của đối phương ôn hòa, nói chuyện cũng rất nề nếp, hỏi anh là ai, anh cười híp mắt trả lời một câu: chỉ là một đầu bếp.
Cảm giác rất dễ tiếp xúc, chuyện duy nhất làm cậu ta thấy chua là đối phương xuất hiện trong biệt thự của Thời Đường, còn lại không có gì hết.
Bên cạnh người mình thích lại xuất hiện một kẻ mà mình không quen biết, không chua mới lạ.
Đêm đó ai cũng có tâm sự riêng, chỉ có Chúc Chu và Quan Quan là ngủ ngon giấc, chuyện gì cũng không phải nghĩ, mong ngóng chuyến đi trượt tuyết ngày mai.
Ngày hôm sau, đoàn người tập trung từ sớm, cả nam lẫn nữa gộp lại ngồi đủ hai cái thương vụ, tính cả Quan Quan vừa tròn 10 người.
Đúng như Thời Đường đã dự đoán, mọi người thấy Thời Đường đi ra cùng Chúc Chu và Quan Quan đều đổ dồn sự chú ý qua, ánh mắt hiếu kỳ, tràn đầy thiện ý.
Tiểu Lâm chủ động đứng ra giới thiệu.
“Vị này chính là bạn của giám đốc Thời, Chúc Chu, còn đây là Quan Quan, con trai Chúc Chu, lại đây cùng đi trượt tuyết.”
Mọi người mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh.
Phó Văn Trì tỉnh dậy vốn còn có chút ủ rũ, nhìn thấy Quan Quan lại nghe Tiểu Lâm giới thiệu xong, nháy mắt cậu ta lại tràn đầy tinh thần.
Người ta có con! Chín phần mười là đã kết hôn rồi!
Hóa ra thật sự chỉ là bạn của giám đốc Thời thôi.
Phó Văn Tri vui sướng rạo rực ngồi cùng một xe thương vụ với nhóm Thời Đường, cậu ta lên xe thì lấy kẹo sô cô la mua tối qua ra đưa cho Quan Quan, nói: “Bạn nhỏ, mời bé ăn sô cô la này.”
Quan Quan nhìn thấy người xa lạ có chút thẹn thùng, thấy sô sô la thì lắc đầu một cái, tựa sát vào lồng ngực Chúc Chu.
Chúc Chu xoa đầu Quan Quan, nói: “Con nhận đi, nói cảm ơn chú.”
Nghe Chúc Chu nói vậy Quan Quan mới đưa tay nhận kẹo sô cô la rồi nói cảm ơn Phó Văn Tri.
Phó Văn Tri thấy Quan Quan yên tĩnh, cười nói: “Bé con này thật ngoan, rất đáng yêu.”
Có người khen con mình đáng yêu, có cha mẹ nào không vui chứ. Trên đường Phó Văn Trì luôn miệng đùa Quan Quan, thỉnh thoảng còn tán gẫu với Chúc Chu.
Có trẻ con đúng là có thể rút ngắn khoảng cách rất nhanh.
Chỉ có Thời Đường ngồi ghế trước là thấy khá buồn bực, hối hận vì không ngồi cùng một hàng ghế với Chúc Chu và Quan Quan, sau đó bóc mẽ cái người Phó Văn Tri này không biết có chuyện gì, lúc thường ở công ty không phải vừa gặp ai cũng nói nói cười cười, sao lại cứ tán gẫu với Quan Quan thế, còn hỏi lắm vấn đề như vậy.
Thậm chí còn kể chị mình kết hôn xong cũng sinh con, là một bé gái, rất xinh xắn đáng yêu, lần nào gặp cậu ta cũng ngọt ngào gọi cậu.
Không phải Phó Văn Tri nhìn trúng Chúc Chu đó chứ?
Sao hôm nay nói nhiều thế?
Phó Văn Tri hàn huyên cùng Chúc Chu và Quan Quan cả quãng đường, Thời Đường ngồi phía trước cũng nghĩ lung tung cả quãng đường.
Lúc xuống xe, thấy Quan Quan cho Phó Văn Tri ôm, lòng hắn chua loét.
Cái tên Phó Văn Tri này!