Thời Đường cố giữ nụ cười, không muốn thất lễ vì đối phương là đối tượng hẹn hò của Chúc Chu.
Nhưng tính hắn cũng không phải người nhiệt tình, bởi vậy có phần im lặng, tuy nhiên hắn không ngại đưa đồ rót nước cho Quan Quan, nếu không phải chuyện cắt bít-tết đã có người chuyên làm thì Thời Đường còn muốn cắt thịt cho hai ba con nữa, hắn muốn mình bận rộn.
Tuy lúc nghe được “yêu cầu nhỏ” của Quan Quan, Thời Đường hơi đau lòng, vẻ mặt hơi cứng lại, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, Thời Đường không muốn lưu cho mình cái mác là người nói không giữ lời trong mắt Quan Quan, bởi vậy cuối cùng hắn vẫn đồng ý, còn nghĩ thầm, có khi người ta không rảnh, không tới được đâu?
Thời Đường tỏ ý Chúc Chu có thể liên hệ với bên kia, thế mà người ta lại trả lời là có thể, mọi người gặp nhau tại nhà hàng.
Thật ra Chúc Chu hơi ngại, sợ khiến Thời Đường thêm phiền, mà đúng là đã đồng ý với con rồi, anh làm ba, vẫn luôn cố gắng nói được làm được, làm tấm gương tốt cho con, cho nên vẫn nhắn tin hỏi Lam Hòa Trần.
Hỏi y xem có thời gian đưa Lam Lam đến ăn tối cùng họ không, bạn nhỏ nhà anh muốn gặp bạn nhỏ nhà họ.
Từ khi Lam Hòa Trần về nước có khá nhiều thời gian rảnh, cho nên hỏi Lam Lam vừa về đến nhà xong thì đáp ứng ngay.
Nhưng y không biết còn có một người nữa.
Lam Hòa Trần không quan tâm lắm tới tin tức tài chính kinh tế, nhưng anh trai hoạt động trong giới kinh doanh, ít nhiều gì cũng từng nghe nói về Thời Đường, chỉ là đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Thời Đường ngoài đời.
Hóa ra đây là ông chủ của Chúc Chu, nhìn qua có vẻ tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy mà đã lên làm tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương rồi, nhất định phải có chỗ hơn người.
Lam Hòa Trần tiếp xúc với Chúc Chu lâu như vậy, tuy ít khi được nghe Chúc Chu nhắc đến Thời Đường, mà thỉnh thoảng được nghe kể cũng là sự kính trọng với vị ông chủ này, anh cũng nói con người ông chủ rất tốt, đối xử với ba con anh vô cùng tốt, anh rất cảm kích.
Mọi người giới thiệu đơn giản, sau đó bắt đầu ngồi xuống chọn món, nếu không phải có tiếng trẻ con trò chuyện thì không khí bên người lớn sẽ có chút quá yên tĩnh.
Tuy nhiên Lam Hòa Trần là người không câu nệ tiểu tiết, dù thường ngày y khá giấu mình nhưng không có nghĩa rằng y lầm lì, cho nên thỉnh thoảng y sẽ tán gẫu với Chúc Chu về một số đề tài, chọc cho Chúc Chu cười, đương nhiên cũng cố không quên Thời Đường. Tuy y là người theo hướng học thuật nhưng trong nhà làm kinh doanh, cũng không phải không biết gì về kinh doanh, có thể hỏi Thời Đường mấy câu, y là một người rất biết chăm sóc cho tâm tình của người khác.
Thời Đường trả lời từng câu một, có lúc nhìn thấy Chúc Chu lộ ánh mắt ham học hỏi hay chưa rõ thì hắn sẽ nói rõ hơn.
Thời Đường không thể phủ nhận sự ưu tú của Lam Hòa Trần, người này tính tình ôn hòa, nói năng từ tốn, từ giọng điệu của Chúc Chu có thể nhìn ra anh rất sùng bái y, cảm thấy y rất lợi hại.
Phát hiện này khiến trong lòng Thời Đường có chút nôn nóng.
Bởi vì chỉ cần người bạn sùng bái để lộ chút thiện cảm với bạn, người bình thường gần như không thể cưỡng lại được.
Người mình sùng bái mừng ra mặt với mình, dù là hắn thì cũng chưa chắc giữ vững được lập trường.
Điều làm hắn nôn nóng là sợ rằng đối tượng hẹn hò vốn là giả, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Lam Hòa Trần lại thật sự thích Chúc Chu, bày tỏ sự thiện cảm với Chúc Chu, như vậy hắn sẽ hết đất diễn.
Hắn cùng Chúc Chu sớm chiều ở chung gần nửa năm, tất nhiên hắn biết Chúc Chu xứng đáng được người ta yêu thích và để ý đến, cho nên hắn càng thêm lo được lo mất.
Luôn sợ một giây sau người mình thích sẽ tay trong tay với người khác.
Mặc dù lo lắng, nôn nóng, bất an, nhưng Thời Đường chưa từng theo đuổi ai cũng không có chỗ xuống tay, lại không dám manh động, chỉ lo sẽ dọa Chúc Chu sợ, lại đẩy Chúc Chu ra xa hơn.
Tuy nhiên, dù sao Thời Đường cũng là người đã quen nhìn nhiều thứ, biểu hiện bên ngoài vẫn rất thành thục trầm ổn, không để người khác nhìn ra nội tâm hoảng loạn của hắn.
Dù sao Thời Đường vẫn có chỗ đáng khen, tuy không hiểu phải theo đuổi người mình thích như thế nào nhưng hắn vẫn có thói quen tiêu tiền cho đối phương, khi không biết phải làm gì thì dùng tiền là cách trực tiếp nhất.
Một bữa tối hài hòa, thậm chí còn khá ấm cúng, không có gì không vui, mặc dù Thời Đường không khoái việc bên người Chúc Chu có một Lam Hòa Trần, nhưng hắn cũng không làm ra hành động không lễ phép nào chỉ vì hắn thấy y ngứa mắt, tạm biệt nhau xong, mỗi bên tự lái xe mình về.
Trên đường về, Quan Quan vô cùng vui vẻ, ngồi đằng sau miệng nhỏ bi bô không ngừng: “Chú Thời ơi, chú thật tốt tốt, cảm ơn chú đã đưa cháu và baba đi ăn bít-tết ạ!” Khi bé nói chuyện, Thời Đường còn nhìn bé qua kính chiếu hậu, thấy được ánh sao trong mắt Quan Quan, lấp lánh sáng ngời.
Trong lòng Thời Đường ấm áp, thấy lúc đó mình gật đầu để Chúc Chu liên lạc với Lam Hòa Trần rất sáng suốt, nếu không bé con sẽ thất vọng lắm.
Giữa chừng Chúc Chu vốn định lén đi tính tiền, không muốn để Thời Đường phải bỏ tiền, dù sao cũng là con anh muốn ăn, đâu thể để ông chủ bỏ tiền cho họ ăn cơm chứ. Nhưng đến khi anh ra đến quầy thu ngân, người ta lại nói đã tính vào danh nghĩa Thời Đường rồi, đã tự động trừ tiền.
Chúc Chu không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng quay lại chỗ ngồi, có lúc anh cảm thấy Thời Đường tốt quá mức, chuyện gì cũng chu đáo. Tính cách Chúc Chu ấy, người khác đối xử tốt với anh, anh sẽ không nhịn được mà đối xử với người ta tốt gấp bội, thế nhưng trước mặt Thời Đường, anh thường không biết đối xử tốt gấp bội với hắn như thế nào, bởi vì người kia chẳng thiếu thứ gì, tuy khi hắn bị ốm thì anh có thể chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, nhưng nói chung người ta không thể ốm liên tục cho anh chăm sóc được.
Trên đường trở về, Thời Đường hỏi Chúc Chu: “Có phải anh rất sùng bái cậu ấy không?” tất nhiên là hắn đang chỉ Lam Hòa Trần.
Chúc Chu không phủ nhận: “Rõ ràng như vậy sao? Đúng
là tôi sùng bái cậu ấy, nhưng là sự sùng bái của một đứa học dốt với người học giỏi đó, tôi cũng sùng bái cậu, mấy cậu nhỏ tuổi hơn tôi mài lại có năng lực hơn tôi.”
Thời Đường nghe câu trả lời thẳng thắn của Chúc Chu, tâm trạng nôn nóng nãy giờ được xoa dịu, hơn nữa hắn cũng rõ, thật ra Chúc Chu có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, luôn ngưỡng mộ những người tài giỏi, đa số mọi người đều có tâm lý như vậy.
Vậy còn được, Thời Đường nhìn đường, khóe miệng không nhịn được phải cong lên, bởi vì hắn nghe được Chúc Chu cũng sùng bái hắn.
Thật sự không kiềm được ý cười.
Chúc Chu nói tiếp: “Các cậu thực sự rất lợi hại. Tầm 20 tuổi Lam tiên sinh đã có vài bài luận văn, được đăng trên tạp chí vô cùng có uy tín, sau đó có người phát hiện cậu ấy đậu nghiên cứu sinh, giờ đã học xong tiến sĩ rồi. Còn cậu, cậu cũng đi du học khi còn trẻ, sau đó cắm rễ ở nước ngoài, trở về nước với thân phận như vậy. Vô cùng bội phục các cậu! Quá dữ.”
Khi Chúc Chu nói đến việc hắn ra nước ngoài du học, ánh mắt Thời Đường thoáng trở nên ảm đạm, hắn vẫn nghe mấy lời nói rồi nghĩ về cách mình xuất ngoại du học như thế nào, sâu trong nội tâm hắn vẫn thấy mình không đủ quang minh lỗi lạc.
Người khác đường đường chính chính, dùng tiền từ thu nhập của cha mẹ để đu du học, hắn lại vì trốn chạy khỏi cha mẹ, bán gen của mình đi để lấy tiền đi du học…
Điều này khiến hắn vĩnh viễn không thể đứng thẳng lưng được.
Hắn thực sự không ưu tú như vậy, tuy rằng chỉ có mình hắn nghĩ như vậy.
Chúc Chu thấy Thời Đường trở nên im lặng thì không nói tiếp nữa, không muốn mình làm ồn, ảnh hướng đến tâm trạng của người khác.
Dù sao hai người ai cũng có một trái tim mẫn cảm.
Mặc dù là hai kiểu tính cách không giống nhau.
Sau khi Lam Hòa Trần về đến nhà thì nhắn cho Chúc Chu một tin. Lam Hòa Trần không ở cùng anh trai, nên y đưa Lam Lam về nhà trước, sau đó mới về nơi mình ở, tuy không ở cùng nhau nhưng vì hắn không nấu cơm nên vẫn sang chỗ anh trai ăn cơm.
Lam Hòa Trần: Tôi về đến nhà rồi.
Lúc ấy Chúc Chu đang tắm, Quan Quan ngồi trong ổ chăn tự xem sách ảnh.
Đợi Chúc Chu tắm xong đi ra thì tin nhắn đã được gửi đến từ 10 phút trước rồi.
Chúc Chu: Tôi về đến nhà sớm hơn cậu, vừa mới tắm xong.
Lam Hòa Trần: Cảm ơn đã mời cơm, Lam Lam rất vui vẻ.
Chúc Chu: Sao, chỉ có Lam Lam rất vui vẻ thôi sao?
Lam Hòa Trần nhìn thấy tin nhắn, bất giác nở nụ cười, đáp: Tôi cũng rất vui.
Chúc Chu: Tôi cũng là người được đãi cơm đây, nhờ Quan Quan đó. Thời tiên sinh đồng ý cho Quan Quan đi ăn bò bít-tết, bé còn có thêm một yêu cầu nhỏ là gọi Lam Lam tới, hai chúng ta chỉ tính là thơm lây hai bạn nhỏ thôi.
Lam Hòa Trần đọc xong tin nhắn thì nhăn mày lại, trả lời tin nhắn một cách nghiền ngẫm: Vị Thời tiên sinh này đối xử với bọn anh rất khá.
Chúc Chu: Đúng vậy, vô cùng vô cùng tốt.
Lam Hòa Trần: Khi tôi ngồi cùng bàn với các anh, tôi có một cảm giác.
Chúc Chu: Cái gì?
Lam Hòa Trần: Các anh nhìn giống người một nhà, không biết anh có phát hiện ra không, mũi, màu tóc và cả mắt của Quan Quan khá là giống vị tiên sinh kia.
Chúc Chu thấy tin này thì cười ra tiếng: Sao mà thế được, từ khi Quan Quan ra đời đến giờ, người ta nhìn thấy bé với tôi đều nói mắt bé rất giống mắt tôi mà.
Lam Hòa Trần: Vậy sao? Có lẽ tôi nhìn nhầm, tuy vậy ban đầu trẻ con có thể giống một người thân, nhưng lớn lên thì dần dần lại giống người còn lại, điều này rất có khả năng, có lẽ bé lớn hơn chút nữa lại không giống anh nữa.
Chúc Chu cùng Quan Quan sớm chiều ở chung, không thấy được sự biến hóa của bé, chẳng qua anh chỉ coi đây là chuyện cười, không coi là thật.
Chúc Chu: Được rồi, get được một kiến thức mới. Ngủ ngon, hẹn lần sau ra ngoài chơi nhé, không phải Lam Lam với Quan Quan nói muốn đi Thế giới Lego một lần sao? Lần sau có thể đến đó.
Lam Hòa Trần: Được, ngủ ngon.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lam Hòa Trần, Chúc Chu sấy tóc rồi đi xem Quan Quan, phát hiện nhóc con đang xem sách tranh thì lăn ra ngủ.
Chúc Chu đóng sách lại để lại tủ đầu giường, vuốt tóc bé, nghiêm túc nhìn dáng vẻ của Quan Quan.
Anh thật sự không thấy có gì khác, nói thầm: Rõ ràng giống mình hơn mà, giống Thời Đường chỗ nào?
Chúc Chu nổi hứng, mở ngăn kéo ra, lấy album ghi lại quá trình trưởng thành của Quan Quan ra xem say sưa. Xem ảnh lúc trước của Quan Quan, càng xem càng thấy Lam Hòa Trần nhìn lầm rồi, bởi vì Quan Qua chụp chung với anh gần như được đúc chung một khuôn, đăng lên vòng bạn bè, có ai là không nói như vậy đâu?
Tuy dân gian có câu tục ngữ chỉ người một nhà sinh sống một thời gian sẽ càng lúc càng giống nhau, nhưng mà Chúc Chu không thấy Quan Quan giống Thời Đường chút nào.
“Giống chỗ nào chứ, rõ ràng giống mình.”
Chúc Chu thì thầm rồi xem nốt album trưởng thành, đóng album lại, cất về ngăn kéo, đứng dậy về phòng mình.
Lời Lam Hòa Trần nói cũng không để lại vết nào trong lòng Chúc Chu.
Mà câu nói họ như người một nhà, Chúc Chu cảm thấy đây là nhận xét họ ở chung ấm áp hài hòa.
Rất tốt.