Dịch: CP88
Thi Điềm thế nào lại có cảm giác con thỏ trắng là cô đã rơi vào hang sói lớn này rồi?
"Kỷ Diệc Hoành, anh đừng kích động."
"Anh không kích động, anh chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của người làm chồng thôi."
Thi Điềm chỉ tay về phía anh, "Anh chỉ giỏi nói linh tinh."
Không thể tiếp tục nghe anh nói nữa, khuôn mặt cô sắp bị thiêu cháy rồi.
Thi Điềm xoay người muốn chạy, thế nhưng tiếng bước chân vẫn theo sau, Thi Điềm còn chưa kịp chạy xa trên eo đã có một cánh tay quấn lấy. Kỷ Diệc Hoành thoáng dùng sức, liền dễ dàng bế bổng cô lên, hai chân Thi Điềm rời khỏi mặt đất, bị anh bế kiểu công chúa đi về phía giường.
Màn công chúa rũ xuống chạm đến đất, Kỷ Diệc Hoành lần một lúc vẫn không tìm được chỗ mở ra, liền dứt khoát nhấc lên, ôm theo Thi Điềm chui vào trong.
Anh đặt cô nằm xuống, Thi Điềm nhân lúc Kỷ Diệc Hoành kéo dài khoảng cách xoay người muốn chạy.
Nhưng hai cánh tay anh đã nhanh hơn một bước chống bên người cô, khiến trái tim nhỏ bé của Thi Điềm đập liên hồi, "Như, như vậy cũng quá gấp gáp rồi."
"Không hề, anh đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Em...... nhưng em chưa có chuẩn bị mà."
"Không sao, cứ từ từ thôi."
Nói cái gì vậy?
Thi Điềm sốt sắng nâng tay che trước ngực, Kỷ Diệc Hoành cúi người hôn lên trán cô, lại dời qua tai, cổ họng của cô vì lo lắng mà cũng sắp bị xé rách, "Đừng......"
"Bây giờ em là vợ anh rồi." Môi anh ở bên tai cô nỉ non, mấy chữ cuối cùng mang theo quyến luyến và triền miên, trái tim Thi Điềm truyền đến từng trận tê dại, cảm giác đó khiến cơ thể cô mềm nhũn, một chút khí lực cũng không thể xuất ra.
Nụ hôn của Kỷ Diệc Hoành lũ lượt đáp xuống, khi nhẹ khi nặng, lúc nhẹ nhàng rơi trên mi tâm cô, khi lại hung hăng mà nặng nề trằn trọc giữa răng môi.
Hai người đều là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, Thi Điềm khẩn trương đến mức cả người cứng ngắc.
Kỷ Diệc Hoành cởi quần áo, Thi Điềm ngại ngùng vặn vẹo người không chịu phối hợp, nhưng cuối cùng vẫn là bị lột sạch sẽ.
Anh ôm cô trong lồng ngực, "Thả lỏng."
Thi Điềm nhắm tịt hai mắt, tuy là không có kinh nghiệm nhưng cũng biết lần đầu tiên sẽ phải chịu chút đau đớn. Chỉ là cô làm thế nào cũng không ngờ được lại đau đến mức đó, Thi Điềm nhịn không được hét to.
Kỷ Diệc Hoành gấp muốn chết, nhưng nhìn cô như vậy lại không nỡ, bất đắc dĩ đành mềm giọng liên tục dỗ dành.
Anh cũng không dễ dàng chút nào mà, còn là lần đầu tiên nghe thấy giọng của mình có thể khàn đục thành thế này. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trong lồng ngực, thấy cô cắn mu bàn tay của chính mình, liền kéo tay cô ra.
"Muốn cắn thì cắn anh đây này."
Thi Điềm không chút do dự, cắn mạnh lên bả vai anh.
Kỷ Diệc Hoành cũng biết, đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoát một lần thống khoái cho xong.
Thi Điềm đánh mạnh anh hai cái, Kỷ Diệc Hoành nâng tay dịu dàng gạt đi mấy sợi tóc rối trên trán cô. "Khó chịu lắm hả? Ra nhiều mồ hôi như vậy?"
"Anh không bị sao mà biết được, hôm nào em thử chọc cho anh......."
Thi Điềm chưa nói hết đã cảm thấy lời này là lạ, vội vàng ngậm miệng.
Thi Điềm ngẫu nhiên sẽ bị ép cho mở mắt ra, chỉ thấy chiếc mền công chúa trên đỉnh đầu lắc lư rồi lại lắc lư, hai cánh tay của Kỷ Diệc Hoành mạnh mẽ giam giữ cô, cũng càng ngày càng dùng sức. Cái thân thể này của cô vốn dĩ đã ốm yếu gầy gò, hiện tại chỉ cảm thấy bản thân dần xuống thế yếu, sau khi bị vây hãm liền không có một chỗ hở nào để cho cô giãy dụa nữa rồi.
Đợi đến khi cơ thể lấy lại tự do, Thi Điềm lập tức lấy chăn đắp lên người, hai chân cũng co lại.
Kỷ Diệc Hoành từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, Thi Điềm thật sự nóng muốn chết, rõ ràng là trong phòng bật máy lạnh nhưng nó lại không thể dập tắt được ngọn lửa trên người của bọn họ.
Kỷ Diệc Hoành gác cằm trên đỉnh đầu Thi Điềm, "Có phải giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi?"
Có cái kiểu hỏi nào như thế không hả?
Thi Điềm thật hận không thể chui vào trong chăn rồi không ra nữa, anh không thể yên lặng tự mình sung sướng đi à?
"Em buồn ngủ."
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Kỷ Diệc Hoành, "Vậy thì ngủ đi."
Thế nhưng có anh nằm bên cạnh cô không ngủ được, hai mắt Thi Điềm trợn trừng, cuối cùng khẽ hỏi, "Bao giờ thì anh bắt đầu trở lại công việc?"
"Mấy ngày nữa đi, phải xử lý chuyện riêng cho tốt đã."
"Còn chuyện gì nữa?"
Kỷ Diệc Hoành không lên tiếng, mặt chôn vào hõm cổ Thi Điềm.
Rất nhanh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh, trái tim của Thi Điềm dần an tĩnh lại, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Thi Điềm vẫn phải đi làm, cô dậy thật sớm, thế nhưng vẫn muộn hơn Kỷ Diệc Hoành.
Cô mặc quần áo xong ra ngoài, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành ngồi ngoài ban công đọc kịch bản, đồ ăn sáng mua về trên bàn vẫn còn tỏa hơi nóng.
"Dậy rồi." Kỷ Diệc Hoành nghe thấy tiếng bước chân, đứng dậy.
"Anh ăn sáng chưa?"
"Chưa nữa, chờ em cùng ăn."
Thi Điềm vào bếp cầm bát đũa, hai người ngồi đối diện nhau, Kỷ Diệc Hoành đưa một bát súp tiêu nóng cho cô, "Món em thích, nhưng phải ăn một cái bánh bao trước để tránh bị kích thích dạ dày."
Thi Điềm nhận lấy, Kỷ Diệc Hoành cầm miếng sủi cảo bên cạnh bỏ vào miệng, "Em thích ở trên tầng cao, hay là dưới thấp một chút?"
"Làm sao thế?" Thi Điềm nhìn quanh. "Chỗ này rất tốt mà."
"Ừ, rất tốt mà." Kỷ Diệc Hoành không tiếp tục nữa, "Lát nữa anh đưa em đi làm."
"Không cần."
"Dù sao ở nhà cũng không có việc gì."
Thi Điềm ăn sáng xong, thấy thời gian còn sớm bèn lén lút chạy về phòng. Cô ôm ga trải giường và chăn đi ra ngoài, vừa đi đến hành lang thì đụng phải Kỷ Diệc Hoành.
Khuôn mặt nhỏ của cô như được bật chế độ tự động đỏ bừng lên, rũ mi mắt muốn xông qua, thế nhưng Kỷ Diệc Hoành lại quyết tâm chắn đường, "Mang đi giặt hả?"
"Ừ."
"Đặt đó đi, anh giặt cho."
Thi Điềm sắp phun máu mũi rồi, có phải anh đã quên mất trên này có cái gì không vậy? Còn không biết ngại mà nhận giặt nữa. "Không cần không cần!"
"Em còn không đi làm nữa là muộn đấy." Kỷ Diệc Hoành nói xong, muốn đoạt lấy đống chăn ga trong tay cô, Thi Điềm vội vàng tránh sang bên cạnh, "Không được!"
Kỷ Diệc Hoành và cô lôi lôi kéo kéo, Thi Điềm nhất quyết không chịu buông tay, "Em giặt nhanh thôi."
Anh hơi dùng sức, chiếc ga trải giường trong tay Thi Điềm trượt xuống một chút, dấu vết trên đó đập vào mắt Kỷ Diệc Hoành, khiến cho khuôn mặt đẹp trai của anh nổi lên vệt hồng, vội vàng lùi sang bên cạnh.
Lòng bàn chân Thi Điềm như có bôi dầu, chạy một mạch ra ban công, lại điên cuồng cọ rửa.
Kỷ Diệc Hoành ngại ngùng không đi theo, đứng bên ngoài nhìn giờ.
"Không đi nữa là muộn thật đấy."
"Xong ngay, xong ngay đây." Thi Điềm dùng sức vò, lại dùng sức chà, thật vất vả dấu vết kia mới tạm tan đi, cô nhanh chóng nhét chăn và ga vào máy giặt.
Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế sô pha, thấy Thi Điềm đi vào liền nhanh chóng đứng lên, hai tay không biết phải đặt chỗ nào, "Xong rồi?"
"Ừ, đi thôi."
Kỷ Diệc Hoành lái xe đưa Thi Điềm đến công ty, buổi trưa, cô vừa ăn xong cơm trưa thì nhận được tin nhắn của Kỷ Diệc Hoành gửi tới.
"Vợ, gửi lì xì cho anh đi."
Thi Điềm kỳ quái nhìn tin nhắn trên màn hình, sao đang yên đang lành lại muốn gửi tiền? Hình như đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Diệc Hoành chủ động như vậy.
Thi Điềm gửi lì xì mệnh giá hai trăm tệ qua, Kỷ Diệc Hoành gần như là xác nhận trong tích tắc.
"Anh lấy tiền lì xì làm gì?"
"Không có tiền ăn cơm."
Thi Điềm mới không tin.
Tan ca, cũng là Kỷ Diệc Hoành đến đón cô, Thi Điềm lên xe, nhìn thấy anh đeo một cái kính râm mới, "Tròng màu hường à, nhìn đẹp đấy."
"Mẹ mua cho."
Thi Điềm không nhịn được bật cười, Kỷ Diệc Hoành cho xe chạy đi, đi mười mấy phút thì dừng lại.
"Xuống xe đi."
Thi Điềm ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Kỷ Diệc Hoành mở cửa đi xuống rồi vòng sang ghế tài xế, mở cửa ra. Thi Điềm nhìn thấy trong tay anh còn cầm theo một cái túi hồ sơ, "Làm cái gì đấy?"
"Đưa em đến xem nhà mới của chúng ta."
Thi Điềm vội kéo cánh tay Kỷ Diệc Hoành lại, "Đừng nói là anh muốn mua nhà đấy nhé?"
"Đúng rồi."
"Chúng ta ở nơi đó cũng rất đầy đủ rồi."
"Dẫn em đi xem trước."
Kỷ Diệc
Hoành đã hẹn trước người bán nhà, cô ấy chờ sẵn trước cửa, vừa nhìn thấy hai người liền nhanh nhẹn bước tới tiếp đón, "Xin chào, tôi mang hai người đi xem nhà, còn có bản mẫu nữa."
Kỷ Diệc Hoành đã sớm xem rồi, lần này chủ yếu dẫn Thi Điềm đi xem.
"Khu chung cư của chúng tôi có đường cho xe chạy và đường cho người đi bộ, phía dưới còn có một sân chơi rất lớn, đến lúc đó đứa nhỏ cũng sẽ có nơi để vui đùa. Độ an toàn rất tốt, cũng sẽ không có xe qua lại khu vực này."
Thi Điềm xem bản mẫu, Kỷ Diệc Hoành vừa ý căn hộ có ba phòng ngủ hai ban công, gần 150 mét vuông, môi trường xung quanh là hạng nhất, giống như một cái hoa viên lớn.
Trước đó anh cũng đã chốt được nơi này, ngày hôm nay chính là đến ký hợp đồng.
Toàn bộ giấy tờ Kỷ Diệc Hoành đều mang đủ, phía bán nhà cũng đã chuẩn bị xong tài liệu, Kỷ Diệc Hoành nói Thi Điềm ký tên.
"Không cần viết tên em." Thi Điềm rũ hai tay xuống, một chút cô cũng không góp, mà dù cô có dư thì tích cóp mấy năm cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh ở đây.
"Đây là tài sản sau khi cưới, nhất định phải viết tên của hai người." Kỷ Diệc Hoành nói xong, nhét bút vào trong tay cô. "Mau ký nào, nếu không căn hộ tốt như vậy sẽ bị người khác mua mất."
Kỷ Diệc Hoành thấy cô bất động, lại đẩy vai cô một cái.
Thi Điềm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói. "Nhưng em không có bỏ tiền."
"Em bỏ rồi."
"Em bỏ bao giờ?"
Kỷ Diệc Hoành chỉ chỗ cho cô ký vào, "Cứ ký trước đi đã."
"Đúng rồi, phải quyết định nhanh mới được, căn hộ này tôi phải đặc biệt nói trước với giám đốc mới có thể giữ lại đến tận bây giờ đấy ạ......" Nhân viên bán nhà ngồi đối diện cũng thúc giục.
Thi Điềm hạ bút, viết tên của mình.
"Nhưng em không bỏ tiền thật mà."
"Không phải trưa nay anh đã đòi tiền em đó sao?"
Nhân viên bán hàng lật từng tờ để cho Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành cùng nhau ký tên. Thi Điềm ngớ ra, tỉ mỉ suy nghĩ lại một lượt, không lẽ anh nói đến 200 tệ kia?
Cô đưa cho anh 200 tệ, là coi như đã góp tiền mua nhà rồi sao?
Anh muốn cô không mang theo gánh nặng trong lòng, cũng muốn cô cùng sở hữu căn nhà này với anh, bởi vậy mới nói cô chuyển tiền cho mình.
Thi Điềm ký xong, đưa bút cho Kỷ Diệc Hoành, "Vậy sau này em kiếm được bao nhiêu sẽ giao hết cho anh nhé."
Kỷ Diệc Hoành nghe cô nói, nụ cười đã không nhịn được lan ra, "Vẫn là anh đưa cho em đi, anh sẽ không giữ tiền, càng không quản lý tài sản."
"Em cũng không quản lý tài sản."
"Không sao, em không cần lo lắng, cần dùng bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu là được."
Nhân viên bán nhà ngẩng đầu, hâm mộ nhìn hai người, một căn nhà như vậy nói mua liền mua, còn không ngừng ném thức ăn cho chó, thật không có nhân tính không có nhân tính.
Căn nhà Kỷ Diệc Hoành mua còn phải chờ mấy tháng nữa mới có thể nhận, hoàn tất toàn bộ thủ tục, anh mang Thi Điềm rời đi.
"Vậy căn nhà hiện tại của anh phải làm sao bây giờ?"
"Giữ lại," Kỷ Diệc Hoành kéo tay Thi Điềm, "Căn nhà kia không quá cao, dù thang máy có hỏng thì vẫn có thể đi xuống được. Trong khu cũng có siêu thị tiện lợi, có chợ, còn có khu giải trídành riêng cho người già, rất thích hợp để dưỡng lão."
Thi Điềm khẽ gật đầu, "Chờ sau này con lớn rồi chúng ta có thể chuyển về đó."
Kỷ Diệc Hoành dừng chân nhìn cô, nhấc tay khẽ gõ vào cái trán của cô, "Có tiến bộ, đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi."
"Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi!!" Thi Điềm không kìm được nghĩ đến chuyện tối qua, "Em không nghĩ, không nghĩ gì hết."
"Không nghĩ? Vậy vì sao mặt lại đỏ như thế?"
Thi Điềm không muốn phản ứng anh, lướt qua người Kỷ Diệc Hoành rồi bước nhanh về phía trước. Kỷ Diệc Hoành đúng là chưa hề nghĩ tới anh và Thi Điềm về già rồi sẽ thế nào, dù sao bọn họ còn trẻ, độ tuổi kia đối với anh mà nói vẫn còn quá sớm.
Anh là nghĩ đến Thi Niên Thịnh, chờ đến khi ông mãn tù ra ngoài cũng không thể để cho ông không có chỗ ở cố định.
Căn nhà kia cách căn hộ anh mới mua rất gần, cũng thuận tiện cho Thi Điềm về thăm ba.
Trên đường trở về hai người rẽ vào siêu thị mua thức ăn, về đến nhà, Thi Điềm bận rộn làm cơm tối, Kỷ Diệc Hoành ở bên cạnh giúp cô.
"Đêm nay ngủ ở phòng ngủ chính đi, giường ở phòng khách quá nhỏ, chật muốn chết."
Thi Điềm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, "Thì anh cứ về phòng ngủ chính đi."
"Anh muốn ngủ chung với em."
Thi Điềm hiện tại đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận của mình, cô cầm đỗ bẻ thành đôi rồi ném vào cái rổ bên cạnh, sau đó xoay người ôm cổ Kỷ Diệc Hoành, nhón chân đưa mặt đến trước mặt anh.
Kỷ Diệc Hoành bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, ngày hôm qua là ai mắc cỡ chui trong chăn không chịu ra vậy?
"Kỷ Diệc Hoành, năm em học trung học đã ở trong chăn lén lút ước nguyện. Tương lai người yêu của em không cần quá cao, miễn cưỡng một mét bảy là được rồi, béo một chút em cũng chấp nhận được, ngốc một chút cũng không sao, nếu trên mặt có khuyết điểm nhỏ nào đó...... chỉ cần không quá ghê thì em cảm thấy cũng ổn cả thôi."
Thi Điềm tỉ mỉ quan sát khuôn mặt trước mắt, không nhịn được nhéo nhéo má Kỷ Diệc Hoành, "Anh nói vì sao ông trời lại đành lòng ban anh cho em vậy nhỉ?"
"Hóa ra đó là tiêu chuẩn của em à?"
"Đương nhiên không phải rồi," có ai không biết Thi Điềm chính là một tiểu nhan cẩu chứ, "Chỉ là không tin được em còn có thể xứng với một người được xem là tiêu chuẩn cao trong mắt người khác."
"Không cho nói như vậy," Kỷ Diệc Hoành áp trán lên cái trán nhỏ xinh của cô, "Trong mắt anh, em là tốt nhất, ánh mắt của anh vừa cao lại vừa kén chọn, ngoại trừ em thì dù là ai anh nhìn cũng không lọt mắt."
"Cái miệng thật ngọt."
"Vậy phải thưởng cho anh cái gì đi nhỉ?"
Khóe môi Thi Điềm cong cong, "Anh muốn thưởng gì?"
Cánh môi mỏng của Kỷ Diệc Hoành kề sát bên tai Thi Điềm, "Tối qua lái xe(*) chậm quá, ngày hôm nay còn muốn lại một lần nữa."
(*) từ mới từ mới từ mới hihihi
- ----- lời tác giả ------
Cả nhà ơi ngày mốt là Đại kết cục rồi, có phải là không muốn không? Nhưng dù sao thì cũng cùng nhau nghênh đón thôi nào!