Dịch: CP88
"Cái gì?"
"Tớ và Kim Triết vừa mới tìm một vòng trong trường, nhưng đều không thấy bóng dáng Thi Điềm đâu."
Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống ghế, "Tôi cúp trước đã."
"Được."
Cậu thiếu niên kết thúc trò chuyện, sau đó nhanh chóng truy cập vào trang web của trường. Kỷ Diệc Hoành trực tiếp nhấn vào topic đầu trang, thấy được video mà Từ Dương nói tới kia.
Kỷ Diệc Hoành mặt không rõ biểu cảm mở ra. Anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm trắng bệch như một tờ giấy, mà người phụ nữ kia từng chữ nói ra đều vô cùng rõ ràng bén nhọn, từng chữ từng chữ như thể muốn đẩy Thi Điềm xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Mà vẻ mặt của những người đứng xung quanh đều là cười trên nỗi đau khổ của người khác, bộ dạng hóng kịch vui còn chưa hết.
Anh tiếp tục gọi điện cho Thi Điềm, nhưng cô vẫn không nhận.
Tin nhắn wechat cũng không trả lời, gọi video càng không có ai tiếp.
Kỷ Diệc Hoành nghe được cách đó không xa có người đi ra gọi tên tổ tiếp theo chuẩn bị, anh đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra quãng thời gian mới khai giảng Thi Điềm có mấy ngày liền bỏ đói chính mình, còn cả đến tận bây giờ cô vẫn không về nhà. Hóa ra là vì nguyên nhân này.
Lúc Hàn Lăng Dương nhận được tin tức đi tìm Thi Điềm, cũng đã chậm một bước.
Ngày hôm qua lẽ ra cậu nên cứng rắn hơn một chút, kéo cô cùng về nhà, như vậy cô mới không đụng phải mụ già điên kia.
Cậu gần như đã lật tung cái trường học này lên, ngay cả thư viện cũng không bỏ sót một góc, nhưng vẫn không có Thi Điềm.
Hàn Lăng Dương không tiếp tục lãng phí thời gian, cậu biết nhà của Thi Điềm ở đâu, đó cũng là nơi có khả năng tìm được cô nhất.
Mấy người Tưởng Tư Nam cũng đã tìm Thi Điềm khắp nơi, các công viên ngày thường bọn họ hay tới, khu mua sắm, quán cà phê, nhưng tất cả đều như mò kim đáy bể, chẳng có tác dụng gì cả.
Gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua, cuốn mấy chiếc lá vàng trên đất bay lên, lượn quanh vài vòng. Sinh viên túm năm tụm ba thành một nhóm nhỏ, có người quấn chiếc khăn quàng cổ cực dày để tránh gió, có người lại kéo khóa áo khoác lên cao.
"Nghe gì chưa? Thi Điềm kia hình như mất tích rồi."
"Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Chuyện mất mặt như vậy dĩ nhiên trong thời gian ngắn không có mặt mũi nào mà nhìn người ta, chắc chắn phải trốn rồi......."
Từ Tử Dịch ở bên ngoài tìm một vòng quay về, khuôn mặt bị gió lạnh thổi đỏ chót, Hàn Lăng Dương đứng ở phía đối diện gọi cô ấy.
Từ Tử Dịch định thần nhìn sang, thấy Hàn Lăng Dương bước nhanh tới, gấp gáp hỏi, "Thế nào? Tìm được chưa?"
Cô ấy khẽ lắc đầu.
Có một chiếc xe lái tới, Hàn Lăng Dương nhìn biển số xe rồi đưa tay ra vẫy, chiếc xe quay đầu, đến cạnh họ thì dừng lại. "Tôi về đó tìm thử."
"Xin hỏi nhà của Thi Điềm ở đâu?"
Hàn Lăng Dương đi đến trước cửa xe, quay đầu lại nhìn Từ Tử Dịch. "Tôi đang định tới nhà cậu ấy tìm."
"Mình đi với cậu."
"Không cần."
"Thay vì ở đây chờ đợi lo lắng thì chi bằng đi thử vận may. Cậu yên tâm, tìm được sư tử nhỏ mình sẽ không nói gì cả, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy một cái, cho lòng yên tâm là tốt rồi."
Hàn Lăng Dương không nói gì, cậu mở cửa xe rồi ngồi vào, Từ Tử Dịch không chờ cậu từ chối, trực tiếp đi đến một bên khác, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Từ Tử Dịch đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng mơ hồ đau. Trước giờ Thi Điềm không hay kể với bọn họ về gia đình mình, cô ấy vẫn luôn tin là gia cảnh của cô không tệ. Tính tình cô tốt như vậy, ít nhất thì gia đình cũng rất hạnh phúc phải không? Ít nhất thì, phải tốt hơn cô ấy chứ?
Thế nhưng cô ấy sai rồi, đến ngay cả chuyện Thi Điềm không có mẹ bọn họ cũng không biết.
Đến nơi ở của Thi Điềm, Từ Tử Dịch đẩy cửa đi xuống. Ngoài cửa có bảo vệ, nhưng vì đây chỉ là một cái tiểu khu cũ, bên trong lại có không ít người cho thuê nhà đi rồi nên bảo vệ cũng lười yêu cầu người ra vào phải đăng ký.
Từ Tử Dịch bước nhanh theo Hàn Lăng Dương vào trong. Ngày hôm nay thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, mưa nhỏ còn tí tách rơi không ngừng, phủ xuống chiếc áo khoác của Từ Tử Dịch một lớp nước mưa mỏng.
Hàn Lăng Dương đi đến trước cửa nhà Thi Điềm, nhấn chuông cửa.
Từ Tử Dịch đến gần một chút, không có ai trả lời, Hàn Lăng Dương lại dùng sức đập cửa hai cái. "Thi Điềm!"
"Ai vậy?" Trong nhà có tiếng đàn ông truyền tới, ngay sau đó cánh cửa cũng mở ra.
Hàn Lăng Dương nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, theo bản năng đưa mắt quét một lượt trong phòng, "Xin hỏi Thi Điềm có ở đây không?"
"Thi Điềm nào? Cậu tìm nhầm người rồi."
"Người lúc trước ở đây đâu rồi?"
Vẻ mặt của người đàn ông hơi lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, "Chúng tôi cũng chỉ là người tới thuê nhà thôi, người lúc trước ở đây là ai không liên quan gì với chúng tôi cả. Cũng thật là kỳ lạ, không thể hiểu được vì sao nơi này luôn có người đến tìm chủ cũ......"
Sau đó tức giận đóng sầm cửa lại.
Từ Tử Dịch nhìn thấy ngoài cửa để mấy đôi giày, ngổn ngang bừa bãi, lúc Hàn Lăng Dương lùi lại còn đạp phải.
Cậu không ngờ Thi Điềm đã sớm dọn nhà, nói cách khác thì chính là, bây giờ đến cả cậu cũng không thể tìm được cô.
Hai người đi ra ngoài, Từ Tử Dịch dừng chân, ngước đầu nhìn lại căn phòng kia.
Căn nhà kia ánh sáng chập chờn tối tăm, trên ban công bò đầy những cây leo đã héo rũ. Nơi này đều là những tiểu khu cũ kỹ, theo thời gian lại càng khiến cho người nhìn vào có loại cảm giác tắc nghẽn không thông nơi lồng ngực.
Cô ấy làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được lúc trước Thi Điềm lại ở một nơi như thế này. Hóa ra kể cả những người luôn mang theo ánh mặt trời trên khuôn mặt, trong lòng và phía sau khuôn mặt đó cũng không nhất định là sẽ được ánh mặt trời sưởi ấm.
Thi Điềm bán nhà đi, có lẽ là vì muốn trốn tránh những người đến tìm ba mình, phải không?
Vậy nên bao nhiêu lâu nay, mỗi lần Từ Tử Dịch oán giận chế độ trọng nam khinh nữ trong nhà mình Thi Điềm đều cười khúc khích, có lẽ cô cũng tình nguyện có được cơ hội nếm thử cảm giác ấy.
Thi Điềm đúng là trở về nhà, tuy nơi này chẳng qua chỉ là một căn nhà đi thuê trống trải, nhưng dù gì cũng là nơi cho cô đặt chân, là nhà của cô.
Trên bàn phủ một lớp bụi dày, ngón tay lướt một đường cũng có thể quét ra đầy bụi bặm.
Thi Điềm bật nước nóng, sau đó bê một chậu nước đến. Tất cả những nơi có thể đưa tay tới đều được cô lau qua một lượt, ngay cả mấy khung ảnh cũng được cô cẩn thận lau chùi sạch sẽ. Cô đặt chiếc điện thoại đã chuyển về chế độ yên lặng lên bàn, hiện tại cô không muốn gặp bất cứ ai, cũng không muốn nghe ai bàn tán.
Xong xuôi đâu đấy, Thi Điềm mệt đến mức tay chân bủn rủn, nhưng vẫn gắng gượng tháo tấm vải phủ trên chiếc ghế sô pha xuống.
Thi Niên Thành đã một thời gian dài không về ở, nhưng vẫn thuê một căn nhà, như vậy Thi Điềm muốn về cũng có chỗ dừng chân. Hơn nữa có vài thứ không bỏ đi được cũng cần tìm một nơi chuyển đến.
Trong nhà đến cả đồ ăn cũng không có, tủ lạnh trống không, đến cả bánh quy và mì ăn liền cũng trở thành đồ xa xỉ.
Thi Điềm ngồi trên ghế sô pha, không biết chuyện ngày hôm nay Kỷ Diệc Hoành đã biết chưa?
Hiện tại trò cười này hot trên trang web của trường như vậy, anh không thể nào không biết.
Vành mắt Thi Điềm ươn ướt, cô không có cách nào nghĩ xem ánh mắt của Kỷ Diệc Hoành nhìn cô sau đó sẽ như thế nào, có thể, có thể sau đó anh cũng sẽ như người khác, tránh cô như tránh sâu bọ chăng?
Cô thật không dễ dàng mới vào được phòng phát thanh của trường, thật không dễ dàng mới vào được hội sinh viên, thật không dễ dàng...... mới có thể càng ngày càng thu hẹp khoảng cách với Kỷ Diệc Hoành. Nhưng tất cả giống như trong một cái chớp mắt sẽ hoàn toàn biến thành vọng tưởng.
Thi Điềm không thể nào hất ra khỏi đầu những lời bàn tán xì xào, những cái chỉ trỏ của mọi người lúc vây xung quanh.
Kỷ Diệc Hoành liên tục gọi điện cho Thi Điềm, nhưng vẫn không có ai nhận máy.
Phía Từ Dương truyền tin tới, nói vẫn không tìm được Thi Điềm.
Dù hiện tại Kỷ Diệc Hoành có chạy về cũng không thể moi được cô ra. Cậu thiếu niên nóng lòng như lửa đốt, anh quay về khách sạn, bật máy tính lên.
Bên trong khu bình luận của trang web trường, lượt bình luận vẫn liên tục tăng lên vùn vụt.
Thi Điềm rốt cuộc không nhịn được mở ra xem.
Vào bình luận có đủ loại người, mỗi câu mỗi chữ đều như kim châm đâm vào lòng cô.
Thi Điềm không có dũng khí tiếp tục nhìn xuống, cô ném điện thoại sang một bên, ngả người xuống ghế sô pha.
Buổi tối căn phòng rất lạnh, nhưng chiếc giường trong phòng ngủ không được dọn dẹp lại càng lạnh hơn.
Thi Điềm ôm chăn đi tới ghế sô pha, mấy cái chăn này đã lâu không được phơi, mùi ẩm mốc bốc lên. Thi Điềm không có tâm tư đi quản, kéo chăn trùm kín người, đến đầu cũng không để lộ.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng đồng hồ quả lắc đang chạy, Thi Điềm nặng nề khép mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên có một ý nghĩ nhảy ra.
Nếu như ba cô về nhà ngay lúc này thì cô nhất định sẽ ôm ông khóc một trận thật lớn. Cô không muốn một mình nhận lấy, một mình chịu đựng. Cô rõ ràng có ba, vì sao lại không thể ôm ba mà khóc chứ?
Nhưng cho đến tận ngày hôm sau, đến tận khi bị cái lạnh làm cho tỉnh, thì Thi Điềm vẫn không thấy được bóng dáng của Thi Niên Thành đâu.
Hiện tại ông cũng đã có chỗ ở của mình, hẳn là sẽ không quay về cái nơi cũ nát này rồi.
Thi Điềm khịt khịt mũi, cơ thể giống như bị đông cứng thành tảng băng.
Từ nhỏ đều là tự cô chăm sóc cho mình, từ khi còn rất nhỏ cô đã học được cách pha cho mình một cốc nước gừng, học được cách tìm thuốc trong hộc tủ.
Thi Điềm rửa mặt qua loa, cầm chìa khóa xuống siêu thị tầng dưới mua mấy gói mì.
Điện thoại sắp bị người gọi tới làm cho nổ tung, nhưng Thi Điềm hoàn toàn không muốn tiếp.
Ăn xong bữa sáng, cô không biết làm gì, một mình ngồi trên ghế sô pha ngẩn người.
Một lúc sau rốt cuộc vẫn là không nhịn được cầm điện thoại truy cập vào trang web của trường.
Topic kia hiển nhiên còn chễm chệ nằm trên cùng, Thi Điềm lấy hết dũng kéo xuống cuối trang, thấy được bình luận của mọi người.
"Mình thấy Thi Điềm cũng thật đáng thương, lại có một người ba như vậy......"
"Đáng thương? Phương thức kiếm tiền dễ dàng nhanh gọn như vậy, chưa biết chừng cậu ta còn rất hưởng thụ."
Thi Điềm hít sâu một hơi, tiếp tục kéo xuống dưới.
"Lúc trước ai nói cậu ta với Kỷ Diệc Hoành là một đôi thế? Xem xem sau này còn ai dám đề cập đến nữa không?"
"Không dám không dám, cậu ta mà xứng với Kỷ Diệc Hoành sao?"
Trái tim như có hàng vạn mũi dao phóng tới. Vốn dĩ còn có thể nhịn xuống, sau khi thấy được bình luận này, trước mắt rốt cuộc trở nên mông lung, ức muốn khóc.
"Lúc trước mình đã nói có ghép cặp cũng phải ghép cho hợp tình hợp lý rồi mà, ví như Kỷ Diệc Hoành và Quý Nguyên Thanh, đó mới gọi là trai tài gái sắc!"
Có người không đồng ý, đề cử một người khác.
Thi Điềm càng đọc càng khó chịu, thậm chí càng lúc càng có nhiều người nhảy vào. Dù sao thời gian này cũng rảnh rỗi, ôn tập cuối kỳ lại khô khan vô vị. "Chúng ta bỏ phiếu đi, xem ai với Kỷ Diệc Hoành có được nhiều phiếu nhất."
Lại có người vào bình luận: "Kỷ Diệc Hoành thích chơi game như vậy, chưa biết chừng bạn gái tương lai sẽ là bá chủ trên game."
Sau đó kéo theo vô số người vỗ tay tán thành!
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được chảy ra, cô cũng đã thảm đến mức này rồi mà đám người bọn họ còn muốn bỏ đá xuống giếng, từng kẻ từng kẻ đều muốn tranh cướp Kỷ Diệc Hoành với cô.
Có người còn quá đáng hơn, ném vào khu bình luận một tấm ảnh đã qua xử lý của Quý Nguyên Thanh, cái cằm nhọn của cô ta thậm chí là có thể đâm chết người rồi.
Thi Điềm tức giận muốn bốc hỏa, dùng tài khoản nặc danh trả lời: "Nhổ vào! Đại thần là hoa đã có chủ, người đó chính là tôi đây! Mấy người đừng có nhung nhớ nữa!"
Bình luận này của cô dĩ nhiên đã khiến cho công chúng phẫn nộ, dù sao đám người Tống Linh Linh đều đang nhìn chằm chằm khu bình luận đây.
Thi Điềm lập tức bị bọn họ xác định là đối tượng công kích: "Có bản lĩnh nói ra tên đi? Cậu ở lớp mấy? Tên gì?"
"Cười rụng răng mất thôi. Kỷ đại thần là hoa đã có chủ? Tụi này sao lại không hề hay biết vậy? Cậu đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à."
Thi Điềm khóc đến mức khuôn mặt tèm lem
đều là nước mắt nước mũi, đúng là chưa từng gặp ai đen đủi như cô. Cô và Kỷ Diệc Hoành chính là lâu ngày sinh tình đấy, không được sao? Bọn họ lại nhất định muốn chạy tới chọc gậy bánh xe!
Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế sô pha trong khách sạn, máy tính đặt trên đùi, ánh mắt chăm chú dõi theo một tài khoản nặc danh đang bị một đám người vây lấy, tình cảnh có vẻ khá thảm.
"Mấy người không biết là chuyện của mấy người, đại thần biết, tôi cũng biết, vậy là đủ! Còn mấy người ấy à, dẹp hết qua một bên đi!"
Kỷ Diệc Hoành không nhịn được cong môi, ngón tay đặt nơi khóe miệng khẽ gõ theo nhịp, xem ra cô vẫn còn sức lực lắm.
"Biết? Tôi thấy cậu chính là tự ảo tưởng, có bản lĩnh thì nói tên thật của cậu ra đi, để tụi này nghe một chút."
Thi Điềm mới không có ngu như vậy, cô vừa khóc vừa vén tay áo lên, chuẩn bị nhào vào chiến đến cùng, thế nhưng mới ngoảnh đi mấy giây khi quay lại đã thấy Kỷ Diệc Hoành dùng tài khoản của mình tự trả lời. "Cậu ấy là Thi Điềm của lớp sáu, cậu ấy nói đều đúng."
Đầu ngón tay của Thi Điềm cứng đờ, cô cầm khăn giấy lau nước mắt đi, sau khi xác định tầm mắt không hề mơ hồ mới một lần nữa nhìn kỹ lại.
Mấy chữ kia cô đúng là không có nhìn nhầm, tên tài khoản của Kỷ Diệc Hoành cũng không hề sai!
Không phải là...... bị trộm tài khoản đó chứ?
Thi Điềm khịt khịt mũi, lời này nói cô phải tiếp thế nào đây? Thật là Kỷ Diệc Hoành hả? Anh có ý gì đây?
Khu bình luận hình như cũng bị đóng băng như Thi Điềm, yên tĩnh mất mười giây mới oành oành bạo tạc!
"Kỷ Diệc Hoành!"
"Cậu ấy nói đều đúng là lời nào cơ? Aaaaa, đại thần, nói rõ ràng đi chứ!"
Có một người vẫn luôn bình tĩnh chứng kiến từ đầu đến cuối lúc này liền lên tiếng, "Nhân danh người đã học chuyên ngành Trung văn đến năm thứ ba, mình giúp mấy cậu tóm tắt trọng điểm đi. Kỷ Diệc Hoành đã có bạn gái, người đó là Thi Điềm của lớp sáu."
Một câu nói này giống như lời tổng kết thần kỳ, lại càng giống một cây búa tạ khổng lồ lại hung mãnh đập vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Quý Nguyên Thanh khó tin nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bên tay đặt một cốc trà sữa, ngón tay của cô ta không cẩn thận chạm và thành cốc, nóng đến mức cô ta phải vội vàng rụt tay về.
Tống Linh Linh cũng đang ở ngay bên cạnh cô ta, vốn đã nói ngày hôm nay sẽ cùng nhau đi dạo phố.
Cô ta vội vàng bình luận, "Không thể nào!"
Thế nhưng càng ngày càng có thêm nhiều bình luận mang theo tính sát thương với bọn họ, cô ta không dám xuống thêm nữa. Tuy là cô ta cũng cảm thấy khó có thể tin, nhưng tài khoản này đúng là của Kỷ Diệc Hoành, nhấn vào còn thấy được thông tin cá nhân liên quan, tất cả những thành viên của hội sinh viên đều biết đây chính là Kỷ Diệc Hoành.
Phần đông người sau khi Kỷ Diệc Hoành tung ra quả bom hạng nặng đó đều thức thời ngậm miệng lại, không dám tiếp tục ba hoa tán phét nữa.
Quý Nguyên Thanh không muốn bị Tống Linh Linh nhìn thấy bộ dạng này của mình, không ngừng đưa tay lau nước mắt.
Tống Linh Linh cũng không biết phải an ủi cô ta như thế nào, "Nguyên Thanh, cậu đừng khóc. Còn chưa biết có thật không mà."
"Rốt cuộc là cậu ấy thích Thi Điềm ở chỗ nào?"
Tống Linh Linh cũng không trả lời được, "Thi Điềm cũng đã có một người ba như vậy, lẽ nào Kỷ Diệc Hoành vẫn chưa biết?"
"Mình thật sự không ngờ bọn họ lại ở bên nhau."
"Mọi chuyện nhất định không hề đơn giản như vậy," Tống Linh Linh gấp gáp an ủi cô ta, "Đúng rồi! Lúc trước không phải Kỷ đại thần để cho Thi Điềm quản lý tài khoản weibo sao? Nói không chừng cả tài khoản này của đại thần cũng nằm trong tay cậu ta đó? Nhất định là như vậy!"
Quý Nguyên Thanh nửa tin nửa ngờ nhìn Tống Linh Linh, khả năng đó cũng không phải không có. Hơn nữa giờ này Kỷ Diệc Hoành hẳn là đang tham dự cuộc thi kia, sao anh có thể có thời gian truy cập vào trang web của trường chứ?
Mà hiện tại Thi Điềm cũng không bận tâm người khác đang nói thế nào về mình, cô nóng nảy muốn gọi điện cho Kỷ Diệc Hoành, nhưng dù là ấn ra số của anh rồi thì vẫn không dám gọi đi.
Trái tim cô cứ đập thình thịch, Kỷ Diệc Hoành đây có thể coi như là....... thổ lộ với cô không? Còn là ngay trước mặt sinh viên của toàn trường nữa?
Thi Điềm tát vào má mình một cái, bởi vì không khống chế sức mạnh nên đau đến mức ngồi bật dậy.
Cô lau lung tung nước mắt lên tay áo, hai tay lại tiếp tục chà xát khuôn mặt thảm hại của mình, cuối cùng cười thành tiếng.
Không được không được, bây giờ hẳn là Kỷ Diệc Hoành đang thi phải không? Cô không thể làm phiền anh được.
Thi Điềm ở trong phòng khách đi tới đi lui, ngộ nhỡ cô hỏi ra rồi Kỷ Diệc Hoành lại nói không hề có chuyện này, vậy thì phải làm sao?
Ôi ôi, không đúng, rõ ràng cô dùng tài khoản nặc danh bình luận, làm thế nào mà Kỷ Diệc Hoành lại nhận ra cô?
Trong đầu Thi Điềm loạn thành một cục, điện thoại đột nhiên rung lên, cô nhanh chóng cầm lên nhìn, là tin nhắn wechat của Kỷ Diệc Hoành. "Tôi về đến nhà rồi."
Thi Điềm có cảm giác trái tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài. Có phải cô nên đi hỏi anh một chút xem mấy câu vừa rồi của anh rốt cuộc là có ý gì không nhỉ?
Thi Điềm lại đi thêm mấy vòng nữa trong phòng khách, sau đó như hạ quyết tâm gì đó, cầm điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài.
Thi Điềm vừa nhấn chuông, cửa đã được người bên trong mở ra.
Suốt đường đi tới đây trong đầu Thi Điềm đã nhảy ra vô số câu hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành, lại hung hăng nuốt trở về.
Kỷ Diệc Hoành thấy cô còn đứng đờ ra, dứt khoát cầm lấy cổ tay cô kéo vào nhà.
Thi Điềm thuận tay đóng cửa lại, trong phòng bật máy sưởi nên Kỷ Diệc Hoành chỉ mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, "Cậu đi đâu?"
"Mình, mình về nhà."
"Về nhà làm gì?"
Thi Điềm mặc hơi nhiều, hiện tại đã có chút nóng, thế nhưng đứng đây lại không tiện cởi ra cho lắm.
Cậu thiếu niên đi đến trước bàn ăn rót một cốc nước, Thi Điềm bộ dạng muốn nói lại thôi, căng thẳng đến mức chóp mũi cũng nổi lên mấy giọt mồ hôi li ti.
"Đến đây."
Thi Điềm ngoan ngoãn tiến lên một bước, Kỷ Diệc Hoành đưa cốc nước nóng cho cô. Thi Điềm cẩn thận bưng cốc nước, còn anh khẽ dựa vào bàn ăn nhìn cô, "Có phải có lời muốn nói?"
Thi Điềm đối đầu với tầm mắt của anh, sao nhìn anh lại giống như đang giận thế nhỉ?
"Cái đó......" Thi Điềm đưa chiếc cốc đến bên môi.
Kỷ Diệc Hoành nhắc nhở. "Cẩn thận bỏng."
Thi Điềm đưa lưỡi ra liếm một cái, "Hôm nay mình có vào trang web của trường lượn một vòng, sau đó thấy được cậu. Sao cậu lại không chịu giữ cẩn thận tài khoản của mình vậy hả? Có phải bị người ta trộm rồi không?"
"Ai dám trộm tài khoản của tôi?"
Trái tim Thi Điềm đập càng nhanh hơn, giọng nói cũng gấp gáp, "Nếu vậy thì, bình luận kia là của cậu?"
"Là tôi nói."
Kỷ Diệc Hoành nhìn chằm chằm cô, thấy khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm trong nháy mắt đỏ lựng, đến cả vành tai cũng hồng hồng. Anh co một chân lên, hai tay vòng trước ngực, "Người nói tôi là hoa đã có chủ là cậu, có đúng không?"
Vấn đề này ném qua ném lại cuối cùng lại rơi về người cô, Thi Điềm đúng là không biết phải trả lời thế nào.
Cô khó khăn dời tầm mắt đi, "Mình...... nói lúc nào chứ?"
"Người kia không phải cậu?"
Nếu nói như Kỷ Diệc Hoành, vậy thì cô lại là người liều lĩnh công khai trước cô là bạn gái anh rồi hả?
Thi Điềm bị ánh mắt chăm chú của Kỷ Diệc Hoành khiến cho cả người mất tự nhiên, vô cùng khó khăn lắc đầu.
Cậu thiếu niên khẽ nhún vai, "Nếu đã vậy, thì lời của tôi cũng không tính."
Anh đứng dậy muốn đi, Thi Điềm kích động tóm lấy cánh tay anh. "Chờ chút, cái gì không tính cơ?"
"Nếu không phải là cậu thì là tôi nhận nhầm người rồi."
"Không phải!" Trong tay Thi Điềm còn nắm chặt chiếc cốc kia, "Là mình! Là mình!"
Khóe miệng Kỷ Diệc Hoành từ từ cong lên, "Cũng không phải chuyện gì mất thể diện, cậu chối làm cái gì?"
Thi Điềm mấp máy môi, có trời mới biết để nói ra mấy câu này cô đã phải tích cóp bao nhiêu dũng khí, "Vậy hiện tại chúng ta...... là quan hệ gì?"
Thi Điềm nói xong lời này, triệt để không dám tiếp tục nhìn Kỷ Diệc Hoành nữa rồi.
Cô thầm nghĩ, nếu như Kỷ Diệc Hoành nói ra những lời cô không muốn nghe, vậy cô cứ chạy đi là xong, dù sao bây giờ cũng không còn gì để mất.
Cậu thiếu niên nhấc tay đặt sau cổ Thi Điềm, sau đó cánh tay khẽ thu lại khiến cho Thi Điềm buộc phải bước về phía trước một bước. Kỷ Diệc Hoành cúi người, trán hai người áp lên nhau. Thi Điềm hít vào một ngụm khí lạnh, mi mắt rũ xuống, tầm mắt dừng lại trước môi của Kỷ Diệc Hoành.
"Cậu nói xem, bây giờ quan hệ của chúng ta là như thế nào?"
Bàn tay Thi Điềm cầm cốc nước hơi run lên, nước bên trong sóng sánh muốn đổ ra. Vì sao lại là cô phải nói nữa? Cô sao mà nói được chứ!
Thi Điềm khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tiếng cười trầm thấp của Kỷ Diệc Hoành vang lên, "Trên mạng dám nói mà ngay trước mặt tôi lại không dám nữa rồi?"
Ai nói cô không dám? Cũng đã đến nước này rồi, Thi Điềm hất cằm nói ra, nhưng âm thanh so với dự định đúng là có nhẹ như muỗi kêu chút chút.
"Quan hệ bạn trai bạn gái chứ là gì nữa."
Kỷ Diệc Hoành nghe được thì khẽ bật cười, Thi Điềm muốn đẩy cánh tay anh ra. "Cười cái gì mà cười?"
"Tôi nói rồi, cậu nói gì cũng đúng." Ngón tay Kỷ Diệc Hoành đặt sau cổ cô khẽ vuốt, dọa cho Thi Điềm không dám tiếp tục lộn xộn. Sau gáy ngưa ngứa, trong lòng cũng ngưa ngứa.