Dịch: CP88
Cậu thiếu niên vẫn không xuất hiện, Thi Điềm biết anh đã tắt thông báo, nhưng dù vậy thì cuộc trò chuyện của đám người trong nhóm chat vẫn không hề giảm nhiệt.
"Chúng ta bàn một chút xem tổ chức sinh nhật cho chủ tịch thế nào đi?"
"Mình đề nghị mở tiệc liên hoan, mỗi ban chuẩn bị một phần quà."
Tống Linh Linh lại nhảy ra, "Kỷ Diệc Hoành có bạn gái tổ chức sinh nhật cho rồi, có phải chúng ta chỉ có thể đứng một bên hay không?"
"Có bạn gái cũng không thể quên chúng ta chứ. Vậy phải mau chuẩn bị đi thôi, quà sinh nhật nhất định phải......"
Tống Linh Linh quay lại nhóm nhỏ của ban văn nghệ, gắn tag Thi Điềm, "Không biết bạn gái của chủ tịch tặng quà gì vậy? Nói ra để cho tụi này tham khảo một chút đi. Đại thần là tai nghe khống(*), có phải là tặng tai nghe hay không?"
(*) tiểu Hoành nhà chúng ta cuồng tai nghe, cái này hồi đi huấn luyện quân sự nói rồi nè
Mọi người lập tức hùa theo cô ta, "Chúng ta cũng mua không nổi mấy thứ đắt như vậy đâu, thôi nhường cơ hội thể hiện này cho bạn gái chủ tịch đi."
Thi Điềm không biết phải nói ra tư vị trong lòng hiện tại là như thế nào, cô thật sự bận đến mức choáng váng, hoàn toàn quên mất sinh nhật của Kỷ Diệc Hoành.
Cô đã từng xem qua chứng minh thư của anh, lúc này mới nhớ ra sinh nhật của anh là vào tuần sau.
Vì sao lại vào tháng này, hơn nữa còn nhất định phải là lúc này chứ. Thi Điềm lần đầu tiên trong đời phát hiện ra bản thân nghèo đến như vậy, mà Tống Linh Linh lại liên tục gắn tag cô trong nhóm.
"Bật mí cho tụi này chút đi mà, cậu đã chuẩn bị quà gì chúc mừng sinh nhật Kỷ Diệc Hoành vậy?"
Thi Điềm không dám trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào. Cô đến cả tiền mua bánh ngọt cũng không có, vậy được chưa?
Giảng viên đứng trên bục nói cái gì cô cũng không nghe lọt, ngày sinh của Kỷ Diệc Hoành cô không thể làm như không biết, nhưng dù có bới từ trên xuống dưới người cô cũng không ra được bao nhiêu tiền.
Tống Linh Linh thấy Thi Điềm trốn mãi không chịu ra, miệng càng thêm không khách khí, "Mình thấy Thi Điềm hẳn là không chỉ mua một chiếc tai nghe thôi đâu, người ta có nhiều tiền vậy mà."
"Tai nghe của đại thần cũng không phải hạng xoàng đâu."
"Không cần dùng tiền của mình, đương nhiên là sẽ không đau lòng." Tống Linh Linh nói bóng gió. Ba Thi Điềm bám váy đàn bà, lấy tiền từ chỗ phụ nữ còn có thể không dễ dàng sao? Thi Điềm lại là con gái của ông, chỉ cần cô mở miệng, còn phải lo không có tiền chuyển tới sao?
Từ nhỏ đến lớn Thi Điềm đều không phải người để cho kẻ khác bắt nạt, người ta đánh cô một, cô cũng sẽ phải đáp trả một, nhưng hiện tại cô có thể mạo hiểm sao?
Tất cả mọi người đang chờ xem chuyện cười của cô, chỉ cần cô xuất hiện, nhất định sẽ bị bọn họ bao vây trêu đùa. Tuy là bọn họ kiêng kỵ Kỷ Diệc Hoành nên ngoài sáng không dám làm gì cô, nhưng bọn họ nhất định có đủ năng lực lấy chuyện quà sinh nhật lần này khiến cho cô khó xử.
Thi Điềm úp điện thoại lên mặt bàn. Cô không dám tiếp tục đi hỏi tiền ba, cũng không dám đi hỏi vay tiền bạn, tiền lương đi làm thêm còn chưa lấy được, dù có xin ứng trước thì một vạn tệ của tháng tiếp theo cũng không biết làm sao mà bù vào.
Tan lớp, mấy nữ sinh đi thẳng tới nhà ăn, Thi Điềm không dám không ăn cơm trưa, nếu không thể lực của cô sớm muộn cũng không thể chống đỡ nổi.
Tưởng Tư Nam nhìn bảng menu trước mắt, "Hôm nay ăn ở đây đi, nhà này có món ăn mình thích."
"Oa, hôm nay nhiều món thế! Mình muốn ăn gà chiên xù."
"Sư tử nhỏ, có cả gà xào xả ớt cậu thích đó, còn có cá dưa chua."
Thi Điềm cũng không ngẩng đầu, "Mình đang giảm béo."
"Cậu nói ra câu này mà không thấy ngượng à?"
"Đúng đấy, cô gái lập dị."
Đến lượt Thi Điềm, cô đi đến trước cửa, cúi người nói với người bên trong, "Cháu muốn ba lạng cơm, một phần khoai tây thái sợi xào ớt xanh."
"Gì nữa?"
"Hết rồi ạ."
Tưởng Tư Nam cầm khay thức ăn đứng bên cạnh, "Cậu làm gì thế hả? Giảm béo thật đấy à?"
"Đương nhiên là thật, sau khi đến làm thêm ở quán trà sữa tăng lên mấy cân liền. Mỗi lần có vị mới chị chủ đều nói mình thử, nhất định phải kiềm chế lại thôi." Thi Điềm cầm khay thức ăn đi cùng Tưởng Tư Nam tìm chỗ ngồi, trùng hợp đụng phải Tống Linh Linh và
Quý Nguyên Thanh đi tới.
Quý Nguyên Thanh liếc khay thức ăn của cô, không nói gì, cũng chỉ có Tống Linh Linh lộ ra giật mình, "Ăn thế này hả?"
"Cậu quản được chắc?" Thi Điềm không khách khí chút nào đốp lại.
"Giả vờ đáng thương."
Có ai không biết cô là người có tiền, ngồi mát ăn bát vàng.
Quý Nguyên Thanh liếc Tống Linh Linh một cái, "Nói nhiều quá, người khác ăn gì cậu cũng muốn quản?"
"Không phải......"
Tống Linh Linh bước nhanh theo sau Quý Nguyên Thanh. "Nguyên Thanh, sao cậu lại nói như thế với mình chứ?"
"Biết đâu cậu ấy có nỗi khổ gì đó không nói ra được thì sao, cậu còn đi nhạo báng người ta làm gì?"
"Hả?" Tống Linh Linh nghe không hiểu, "Là sao?"
Quý Nguyên Thanh đứng vào hàng đợi đến lượt, cô ta đương nhiên sẽ không tốn nước bọt giải thích cho Tống Linh Linh.
Kỷ Diệc Hoành hôm nay đến trường ăn cơm, anh nhìn thấy Thi Điềm và mấy người bạn ngồi một chỗ, lúc cầm khay thức ăn đi qua bàn cô, đặc biệt dừng bước nhìn.
Tưởng Tư Nam dưới gầm bàn đột nhiên đá Thi Điềm một cái, Thi Điềm đau đến mức đang thất thần cũng bị đá cho tỉnh lại, dựng thẳng lưng, "Làm cái gì thế hả?"
"Người đàn ông của cậu kìa."
"Cái gì cơ?" Thi Điềm vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành từ bên người cô đi qua.
Cô đau đến mức liên tục xoa mắt cá chân, "Bị cậu đá sưng cả lên rồi đây này, cái gì mà người đàn ông của mình chứ! Cậu...... sau này dùng ngôn từ đàng hoàng chút đi."
"Sao hả, không phải? Vậy mình đi tranh cướp có được không?"
"Cậu dám!"
Kỷ Diệc Hoành rất kén ăn, lại chỉ thích ăn mặn, bởi vậy trong khay của anh hầu hết là thịt, gần như mỗi loại đều lấy một ít, mà trên phần cơm trắng chỉ lẻ loi vài cọng rau.
Anh biết Thi Điềm ăn rất tốt, hơn nữa hôm nay phần lớn các món trong nhà ăn đều là món khoái khẩu của cô, theo lý thì cô không thể chịu được sức mê hoặc của chúng.
Lẽ nào là trên người không còn tiền?
Buổi chiều, hội sinh viên mở họp, đã thông báo ai cũng phải có mặt. Liên tục nhấn mạnh, không được đến trễ, không được vắng mặt.
Thi Điềm chân trước vừa bước vào đến phòng họp, đã bị Tống Linh Linh chặn lại, "Mau mau mau, đến lượt cậu. Cậu góp bao nhiêu?"
Thi Điềm mơ màng hỏi. "Góp cái gì cơ?"
"Trong hội sinh viên có một bạn học trong nhà xảy ra chuyện, mọi người đều đang góp tiền đây. Cậu cũng là thành viên của ban văn nghệ, đương nhiên là không thể không góp."
Thi Điềm nhìn thấy Tống Linh Linh cầm danh sách trên tay, có người góp hai trăm, có người góp ba trăm, thậm chí có người góp năm trăm.
Thi Điềm siết chặt điện thoại, cô không bỏ ra được nhiều như vậy, nhưng hiện tại đang có rất nhiều con mắt nhìn vào cô. Quý Nguyên Thanh đột nhiên đi tới, hướng về phía Tống Linh Linh nói, "Mình chuyển tiền cho cậu rồi đấy, cậu ghi vào đi."
Tống Linh Linh mở wechat ra, nhìn thấy Quý Nguyên Thanh chuyển qua cho mình sáu trăm.
"Hội trưởng đúng là hội trưởng nha, đã đẹp người còn đẹp nết, góp 600 lận đó."
Thi Điềm đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tống Linh Linh ghi vào danh sách. Cô cũng muốn góp, cũng muốn giúp người khác, nhưng cô thật sự không có cách nào bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Kỷ Diệc Hoành đứng bên ngoài nhìn qua cánh cửa chưa đóng kín, thấy được sống lưng thẳng tắp của Thi Điềm, còn thấy được cả bộ dạng muốn nói lại thôi của cô. Thi Điềm chỉ có thể góp một trăm, đó là toàn bộ số tiền còn lại cô có.