Dịch: CP88
Nghiêm lão sư đưa Lục Nhất Lạc đi, lúc trở lại phòng phát thanh, nhìn chằm chằm Kỷ Diệc Hoành nửa ngày không biết nên nói gì.
"Đây là cơ hội rất tốt đó." Ông ấy chỉ nói đến đây, dù sao cũng không tiện thay Kỷ Diệc Hoành quyết định.
"Em biết, sư tỷ hứa hẹn không ít chuyện tốt, nhưng nếu như không làm được thì phải làm sao đây? Người mà sư tỷ ký khẳng định không thể chỉ có một mình em, càng không thể đem toàn bộ tài nguyên cho em. Thời gian hai năm em còn có thể lãng phí, nhưng nếu là năm năm, sau đó em không thể thành công trong tay sư tỷ, vậy thì cũng đừng nói đến tương lai nữa rồi."
Thi Điềm vừa rồi chỉ nhìn những chỗ tốt, quả thật không nghĩ đến nếu như trong năm năm này Lục Nhất Lạc không tận tâm tận lực thì Kỷ Diệc Hoành coi như thảm.
"Nếu là đánh cược, vậy em cam nguyện thử một lần."
Vẻ mặt của Nghiêm lão sư lúc này mới khẽ giãn ra, "Được rồi, trong lòng em đã có chủ ý là được."
"Vẫn phải cảm ơn thầy Nghiêm."
Suốt một tuần này Kỷ Diệc Hoành quả nhiên không có chút ý tứ nào muốn nhượng bộ, Nghiêm lão sư lại ở đằng sau bóng gió tiết lộ với Lục Nhất Lạc không ít tin tức, nói là lại có công ty bởi vì phát hiện bảo tàng này mà tìm đến giao thiệp, khiến cho Lục Nhất Lạc sốt ruột phá lệ một lần, đồng ý với yêu cầu hai năm của Kỷ Diệc Hoành.
Hợp đồng sẽ được ký trong văn phòng của Nghiêm lão sư, Thi Điềm vướng ca học thể dục nên không đến, vừa tan học liền nhận được điện thoại của Kỷ Diệc Hoành.
"Cậu đang ở đâu?"
"Sân thể dục nè."
"Cậu ra cổng trường chờ tôi, cùng nhau ăn cơm đi."
Thi Điềm chạy nhanh về phòng học thu dọn một chút, lúc chạy đến cổng trường mới phát hiện ra Nghiêm lão sư và Lục Nhất Lạc đều có mặt.
Địa điểm là Kỷ Diệc Hoành chọn, bốn người ngồi trên xe của Nghiêm lão sư. Chiếc xe lái vào phố kinh doanh, lại đi thêm một đoạn nữa mới dừng lại trước một nhà hàng.
Thi Điềm đi theo Kỷ Diệc Hoành vào phòng bao, anh đã đặt trước một bàn thức ăn, hiện tại còn sớm, Kỷ Diệc Hoành để cho nhân viên phục vụ mang lên trước một bình trà.
Bốn người ngồi xuống chiếc bàn tròn, lúc này Thi Điềm mới nghĩ tới hợp đồng có lẽ đã thuận lợi ký rồi.
Lục Nhất Lạc đứng dậy rót cho Nghiêm lão sư một chén trà. "Em thật sự phải cảm ơn thầy đã đem nhân tài để lại cho em."
"Vậy sau này phải dốc sức vun bón đấy."
"Thầy yên tâm, nếu em không làm được như đã hứa, vậy thầy cứ đánh em đi."
"Con bé này, càng ngày càng biết ăn nói."
Lục Nhất Lạc kính Nghiêm lão sư một chén trà, "Em trở lại sẽ lập tức sắp xếp, cuộc thi kia em chỉ có một tiêu chuẩn, liền để lại cho cậu ấy. Nếu như cuộc thi này thắng lợi, vậy thì con đường sau này của cậu ấy có thể thuận lợi mà đi rồi."
"Thầy biết em bận rộn, nhưng nếu như đã ký rồi, thầy cũng tin tưởng con đường sau đó của Kỷ Diệc Hoành sẽ được em sắp xếp chu toàn."
"Dĩ nhiên rồi ạ."
Kỷ Diệc Hoành cũng đứng dậy kính Nghiêm lão sư một chén trà, Thi Điềm thấy vậy, vội vàng đứng lên theo.
Nghiêm lão sư nâng chén uống cạn, Thi Điềm lại nhanh nhẹn rót đầy vào cho ông.
"Hóa ra bây giờ kính trà còn phải mang theo người nhà, nhưng cô bé này đúng là không tệ, chăm chỉ giỏi giang, đi theo em chạy trước chạy sau chưa từng có một lời oán thán, đúng là không dễ dàng."
Thi Điềm được khen có chút lâng lâng, khuôn mặt nhỏ cũng hơi đỏ lên, kính trà xong liền nhanh chóng ngồi về.
"Hóa ra sư đệ và sư muội lại là một đôi?" Khóe miệng Lục Nhất Lạc ngậm ý cười.
"Vậy mà thầy còn khen em hỏa nhãn kim tinh, rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra hả?" Nghiêm lão sư ăn một khối bánh ngọt, "Thầy đã sớm phát hiện ra rồi."
"Vâng, là mắt em vụng về."
Bọn họ vui vẻ nói chuyện một lúc, Kỷ Diệc Hoành thấy thời gian không còn sớm, liền đi ra ngoài dặn dò nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Nghiêm lão sư cũng đứng dậy, "Thầy ra ngoài hút điếu thuốc."
"Vâng."
Cửa phòng đóng lại, Thi Điềm nhìn sang Lục Nhất Lạc ngồi ở bên cạnh. "Sư tỷ, để em rót cho chị một chén nữa nhé."
"Không cần." Mắt thấy Thi Điềm muốn đứng dậy, Lục Nhất Lạc chặn bàn tay trên miệng chén trà, "Em tên là gì?"
"Thi Điềm."
"Có phải chuyện em và Kỷ Diệc Hoành ở cùng nhau có rất nhiều người đã biết?"
Thi Điềm thành thật trả lời, "Vâng."
"Em cũng biết chị đã ký hợp đồng với Kỷ Diệc Hoành, sau đó sẽ phải đổ vào một khoản đầu tư lớn cho cậu ấy, chị không muốn phải bồi thường tổn thất."
Thi Điềm mơ hồ nghe ra ẩn ý trong lời của cô ấy, "Sư tỷ, có chuyện gì xin nói thẳng."
"Tiền đồ sau này của Kỷ Diệc Hoành không thể đo đếm, nếu chị là em, chị sẽ thả cho cậu ấy bay cao hơn."
Trái tim Thi Điềm đánh thịch một cái, "Chị muốn em chia tay với cậu ấy?"
"Không quá một năm nữa, cuộc sống riêng của cậu ấy sẽ bị người ta moi móc phơi bày, nhưng tình yêu vườn trường đến cuối cùng có mấy đôi có thể thành công chứ? So với việc bị hoàn cảnh ép cho phải chia tay, chi bằng hiện tại tác thành cho nhau, em phải rõ ràng, em đi theo cậu ấy sẽ chính là phiền phức kéo cậu ấy lại."
Thi Điềm nhìn Lục Nhất Lạc cầm ấm trà lên tự rót đầy cho mình, cô thật sự không ngờ tới mới chỉ ngày đầu tiên thôi Lục Nhất Lạc đã tặng cho cô một đòn phủ đầu này.
"Rốt cuộc quan hệ yêu đương và tiền đồ sau này của cậu ấy có liên quan đến nhau như thế nào ạ?"
"Vậy vì sao minh tinh yêu đương, sau đó là kết hôn, sinh con đều phải giấu diếm? Cái gì cũng phải có lý do của nó."
Thi Điềm lại không cảm thấy như vậy là đúng, "Là vì chị không nói đến những cặp vợ chồng được người ta ngưỡng mộ, chỉ cần vợ chồng ân ái, cuộc sống hạnh phúc, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tiền đồ được."
"Nói như vậy, là em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi? Sẽ có một ngày Kỷ Diệc Hoành đứng trên đỉnh cao, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò với cuộc sống riêng của cậu ấy. Bọn họ có thể sẽ bới ra những chuyện em đã làm từ nhỏ đến lớn ra không để lại chút nào, bối cảnh gia đình của em cũng có thể không sớm thì muộn sẽ bị phơi bày ra ngoài. Nếu em cảm thấy mình có thể chịu đựng được, vậy thì hoan nghênh thử."
Thi Điềm bị đánh trúng chỗ đau, đau đến mức không thể thở nổi, như là bị chặn đứng cửa sống.
Cô thu lại tầm mắt, giọng nói vẫn kiên cường, "Vậy chị nói với Kỷ Diệc Hoành đi, để cậu ấy nói với em chuyện chia tay."
"Em cần gì phải vậy?"
"Chỉ cần cậu ấy nói chia tay, em tuyệt đối sẽ không níu kéo, nhưng nếu cậu ấy không có ý đó, vậy em cũng sẽ không tự chủ trương. Dù sao ban đầu cũng là cậu ấy thổ lộ với em, làm việc phải có đầu cuối, là cậu ấy bắt đầu, vậy cũng phải là cậu ấy kết thúc. Con người em chính là rất dễ thích nghi với hoàn cảnh, quả ngon hay quả đắng đều có thể nuốt trôi."
Lục Nhất Lạc không khỏi nhìn thêm Thi Điềm một chút, cô bé này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng lại rõ như gương. Biết đi theo Kỷ Diệc Hoành sẽ có quả ngon ăn, liền đuổi cũng không đi.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Kỷ Diệc Hoành đẩy cửa ra, phía sau là Nghiêm lão sư, hai người một trước một sau đi vào.
"Chờ hai người lâu lắm rồi," Lục Nhất Lạc lập tức thay đổi sắc mặt, "Nghiêm lão sư, không phải thầy lại kéo sinh viên của mình đi hút thuốc đấy ạ?"
"Nói bậy."
Hai người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền dọn thức ăn lên.
"Nhất Lạc, em nhớ sau này nếu sắp xếp công việc cho Kỷ Diệc Hoành thì cố gắng sắp xếp vào cuối tuần, nếu thật sự không được thì cũng không cần miễn cưỡng, phía trường học thầy sẽ nói chuyện."
"Được ạ."
Nghiêm lão sư liếc sang Thi Điềm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, "Thi Điềm vẫn làm trợ lý cho Kỷ Diệc
Hoành đi, chủ nhật cùng em ấy ra ngoài, đối với tương lai sau này của em cũng có chỗ tốt. Ngày thường nếu như vướng lịch học không thoát ra được thì để cho em ấy đi một mình, nếu thật sự không giúp được nữa mới để cho Nhất Lạc sắp xếp người khác, vậy được không?"
Lục Nhất Lạc cười nói, "Đương nhiên là được, em cũng không thể tách đôi uyên ương người ta ra mà."
Thi Điềm mím môi ngồi một bên, đối phương vừa rồi cũng không có nói như vậy.
Nơi gồ lên ở khớp tay của Từ Tử Dịch vẫn không có dấu hiệu xẹp xuống, dù sau đó đã có mấy lần đi khám lại thì bác sĩ vẫn không nhìn ra lý do là vì sao.
Từ khi bắt đầu đã làm không đến nơi đến chốn, cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả này.
Cô ấy nằm trên giường, ngón tay không khống chế được tìm đến tài khoản của Hàn Lăng Dương, cậu rất ít khi cập nhật, hơn nữa còn đặt quyền hạn ba ngày, thứ cô ấy có thể xem đã ít lại càng ít.
Từ Tử Dịch đột nhiên phát hiện ra nội dung mới, kích động đến mức đưa điện thoại đến trước mặt. Đó là một video quay lại buổi biểu diễn nào đó, cô ấy mở ra xem, phát hiện ra người đánh đệm dương cầm là cậu.
Hàn Lăng Dương mặc bộ âu phục trang trọng, vóc dáng cao gầy, đầu ngón tay như nước chảy mây trôi lướt trên phím đàn, đánh ra nhạc điệu khiến người người say mê.
Màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra một cuộc gọi, chính là Hàn Lăng Dương. Từ Tử Dịch không biết là chột dạ hay làm sao, suýt chút nữa quăng cả điện thoại đi.
"A lô?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Từ Tử Dịch liền nhanh chóng ấn nghe.
"Thi Điềm có đó không?"
Từ Tử Dịch liếc sang chiếc giường trống đối diện, "Còn chưa về, cậu tìm cậu ấy có việc gì không?"
"Tôi gọi cho cậu ấy nhưng đã tắt máy, chắc là hết pin rồi."
"Ừ." Từ Tử Dịch cũng chỉ có thể đáp lại như vậy.
"Cậu có thể ra ngoài một chuyến không? Tôi có thứ muốn đưa cho cậu ấy."
Từ Tử Dịch vội vén chăn lên, "Được, mình đang ở ký túc xá."
"Vậy cậu đi ra đi."
Từ Tử Dịch nhanh chóng mặc quần áo, lại tìm áo khoác lên người, sau đó mới bước nhanh ra ngoài.
Hàn Lăng Dương chờ trước cổng ký túc xá, Từ Tử Dịch bước nhanh về phía đó, cậu thiếu niên nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại.
"Sư tử nhỏ vẫn chưa về."
Hàn Lăng Dương đưa tấm vé trong tay cho Từ Tử Dịch, "Vậy thì phiền cậu rồi."
Từ Tử Dịch nhận lấy, khẽ liếc mắt qua, phát hiện là vé vào cửa của một buổi biểu diễn, vị trí rất đẹp. Cô ấy nghĩ tới video Hàn Lăng Dương đăng lên kia. "Cậu cũng sẽ tham gia phải không?"
"Ừ, tôi có một tiết mục."
"Thật lợi hại." Từ Tử Dịch ngưỡng mộ cậu từ tận đáy lòng.
"Cậu nói với cậu ấy nhất định phải dành thời gian đến đó."
Từ Tử Dịch gật đầu, xem ra video ngày hôm nay là diễn tập. Nhưng là cũng chỉ có một tấm vé, mà dù cô ấy có muốn tự mua cũng khó có được vị trí tốt như vậy.
"Về nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Từ Tử Dịch vuốt nhẹ tấm vé, tâm tư của Hàn Lăng Dương đối với Thi Điềm, e là cũng chỉ có Thi Điềm đầu gỗ mới không nhận ra thôi.
Tình cảm đôi khi chính là như vậy, Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành đứng sóng vai nhau, Hàn Lăng Dương đứng sau lưng Thi Điềm, cô đứng sau lưng Hàn Lăng Dương, nhưng vì con mắt của tất cả đều một mực hướng về phía trước, vậy nên vĩnh viễn không thể nhìn về sau.
Từ Tử Dịch nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên càng đi càng xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa mới quay người trở lại ký túc xá.
Nghiêm lão sư có uống chút rượu, tửu lượng lại không tốt, lúc đi ra khỏi nhà hàng không tránh được chân nam đá chân chiêu.
Lục Nhất Lạc cầm chìa khóa xe. "Tôi đưa mọi người về."
"Không cần," Kỷ Diệc Hoành đưa Nghiêm lão sư đến cạnh xe, "Chúng tôi tự về được."
"Vậy được rồi, trên đường cẩn thận một chút."
Thi Điềm giúp anh mở cửa xe ra, Kỷ Diệc Hoành đỡ Nghiêm lão sư ngồi vào trong. Lục Nhất Lạc lái xe đi xa, lúc này anh mới lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe, Thi Điềm đứng sau anh, không báo trước đột nhiên vòng hai tay ôm lấy thắt lưng anh. "Chúng ta đi dạo một đoạn đi, ở lối ra của đoạn đường dành riêng cho người đi bộ này có ga tàu điện ngầm, chúng ta đi tàu điện ngầm về."
"Sao hôm nay bỗng nhiên thong thả thế?"
"Mình nhìn thời gian rồi, cách giờ đóng cổng còn xa lắm."
Kỷ Diệc Hoành nắm lấy hai tay cô, đầu ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay cô, "Được rồi, chúng ta đi dạo."
"Kỷ Diệc Hoành, nếu sau này mình muốn chia tay với cậu, vậy cậu sẽ nhớ mình chứ?"
"Đêm nay cậu không có uống rượu mà nhỉ, làm sao lại say rồi?"
Thi Điềm áp mặt lên lưng anh, "Mình rất tỉnh táo, chỉ hỏi linh tinh một chút thôi."
"Hỏi linh tinh cũng không được."
"Vì sao chứ?"
"Chúng ta đang rất tốt rồi, vì sao phải chia tay?"
Cũng đúng, cô đi bên cạnh anh, mỗi ngày đều vui vẻ vô cùng, thậm chí còn cảm thấy một ngày hai mươi tư tiếng vẫn không đủ, sao có thể rảnh rỗi sinh nông nổi mà nghĩ đến chuyện không tốt đó? Xem ra cô đúng là đã bị mấy câu nói của Lục Nhất Lạc dọa cho sợ hãi rồi.
"Kỷ Diệc Hoành, mình sợ sau này sẽ không xứng với cậu."
Cậu thiếu niên kéo tay cô xuống, xoay người nhìn cô, sau đó hung hăng búng lên trán cô một cái thật kêu. Thi Điềm á một tiếng, đau đến mức phải cúi gập người.
"Người không xứng với tôi nhiều lắm, không chỉ có một mình cậu."
Thi Điềm ôm trán đứng thẳng dậy, "Cậu đúng là cái đồ kiêu căng."
"Cậu có thấy vui vẻ khi ở bên cạnh tôi không?"
"Vui chứ."
"Có phải là sợ tương lai tôi sẽ một cước đá cậu đi?"
Thi Điềm nhón chân lên, nhìn thẳng vào nơi đáy mắt sâu thẳm của cậu thiếu niên, "Cậu sẽ chứ?"
Không hiểu sao cô lại không hề sợ hãi anh sẽ làm như vậy, Kỷ Diệc Hoành kéo bàn tay cô ôm trán xuống, nhìn thấy nơi bị anh búng vào đã đỏ lên.
"Không biết."
Khóe miệng Thi Điềm không nhịn được cong lên.
Kỷ Diệc Hoành cúi người hôn lên vết đỏ trên trán cô, nụ hôn lại lướt xuống vành tai. "Chi bằng...... chúng ta gạo nấu thành cơm đi, như vậy cậu cũng không cần phải sợ trước sợ sau nữa rồi."