Đến nơi cô mở cửa bước vào, trong nhà bọn họ đang nói chuyện rôm rả, thấy cô đi vào thì đột ngột im phanh phách.
Cô cũng chẳng để ý gì mà đi lên lầu, bổng Tiết Sinh nhằm đến cô mà nói.
- Mày đã ở đây rồi thì tao cũng nói cho mày biết, từ nay nhà họ Tiết không còn là bảo hộ của mày nữa, mày cũng không cần phải ở đây vậy nên hãy ngoan ngoãn cút đi.
Cô đang không biết phải bắt đầu thế nào, vậy mà ông ta lại mở miệng trước, thật là đúng ý của cô.
Cô quay người nói giọng mỉa mai đáp trả.
- Ồ giọng cũng lớn ghê, tôi đi vậy tiền của tôi cũng phải đi cùng tôi chứ nhỉ.
- Tiền? Nhà họ Tiết nuôi mày bảy năm, mày ăn xài phun phí, số tiền đó đã bị mày đốt hết rồi, bây giờ còn đòi tiền?
Cô nghe ông ta nói mà không nhịn được cười lớn, cái lý do ngu ngốc đó mà cũng bịa ra cho được, tài sản lớn như vậy cứ cho là cô phun phí thì cũng không thể hết trong bảy năm được, nói là cả nhà họ tiêu hết thì còn miễn cưỡng chấp nhận được, bọn họ cũng thật là nôn nóng quá rồi. Cô đành để cho bọn đắt ý một chút vậy.
- Vậy thì đành chịu thôi, tôi sẽ đi tay trắng vậy.
Bọn họ ghe vậy mà trố mắt ngạc nhiên.
- Ba à cô ta không làm khó chúng ta, có tin được không?
Tiết Hạo nói nhỏ giọng đầy nghi hoặc.
- Không thể tin tuyệt đối, con ranh này lắm mưu mẹo, chờ khi nó dọn đi được vài tuần tới lúc đó nó có bị làm sao cũng không liên quan gì tới chúng ta.
Nghe Tiết Sinh nói thế cả nhà họ đều hiểu ý mà gương mặt nào cũng hiện ra vẻ gian ác.
Lúc sau cô xách vali đồ xuống, bọn họ không thể che giấu sự vui mừng trên mặt.
Tiết Hạo cầm đến một tờ giấy, trên đó có chữ chứng nhận trao lại tài sản.
- Trước khi đi mày hãy kí nó đi.
Thật nực cười, bảo cô đã tiêu sạch số tài sản đó giờ lại kêu cô kí chứng nhận trao lại tài sản. Cô dù gì cũng phải cho họ bay thật cao thì giật họ xuống