Cô uống đến tận mười một giờ đêm, tính bắt taxi về nhưng chợt nhớ ra cô không nhớ địa chỉ, lần nào về cũng có anh đi cùng
- Hừm... sao lại nhớ cái tên háo sắc đó?!
Cô lầm bầm trong cơn say, sau đó cô bèn đến khách sạn để ngủ tạm.
Nhưng khách sạn gần chỗ cô nhất chính là Tân Hoàng, cô vào thuê phòng, vừa vào phòng là cô đã lăn ra ngủ luôn.
Ở bên kia, Hàn Lâm đứng hút thuốc bên ngoài hành lang, còn có một người phụ nữ đang nằm trên giường, quần áo thì vương vãi khắp sàn.
Anh lấy điện thoại ra gọi về nhà. Trương quản gia bắt máy.
- Alo, thiếu gia có chuyện gì sao?
- Cô ấy đã ngủ chưa?
Giọng nói của anh không chút cảm xúc, nhưng nội dung lại tỏ vẻ quan tâm.
- À, Tưởng tiểu thư vẫn chưa về thưa thiếu gia.
Anh nghe quản gia nói mà mặt khó chịu nhíu mày, anh không nói gì nữa mà cúp máy ngang.
Anh tâm trạng bực bội bấm máy gọi cho cô, cô vậy mà bắt máy
- Cô đang ở đâu?
Giọng anh chứa đầy sự tức giận. Nhưng cô lại không trả lời, một lúc sau lại phát ra một tiếng "Ưm". Đó chỉ đơn giản là cô đang khó chịu nên mới phát ra âm thanh đó. Nhưng Hàn Lâm nghĩ cô đang ở cùng một người đàn ông khác, anh tức giận ném mạnh điện thoại trong tay.
Người phụ nữ từ đâu ôm đằng sau anh
- Sao lại tức giận như vậy, ngủ tiếp nào.
Lửa giận trong anh đang rất lớn, anh kéo người phụ nữ đó xuống giường, động tác của anh như trút hết nỗi giận lên người cô ta.
Sáng hôm sau, vì đã uống khá nhiều nên cô hơi đau đầu, trên người cô toàn là mùi rượu.
Tình trạng này mà đi ra ngoài sẽ rất mất mặt, cô đành gọi phục vụ mua giúp một bộ đồ, sau đó thì đi tắm.
Lúc phục vụ mang đồ lên cô chỉ mặc tạm áo choàng ngủ ra lấy thì