Hôm đó cô hóa trang thành một cô gái xấu xí, quê mùa, đội tóc giả, mặt chấm tàn nhan và đeo một cặp kính thật dày.
Cô đến nơi Tiết Thị tổ chức tiệc để xin làm phục vụ, cô muốn tận mắt chứng kiến ngày tàn của bọn họ.
Cô hóa trang quả nhiên bọn họ không nhận ra cô, nhưng đột nhiên bữa tiệc trở nên náo động.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một người, đó là Hàn Lâm.
Cô thấy anh thì giật mình, vẻ mặt tránh né, cô nói thì thầm.
- Sao anh ta lại có mặt ở đây chứ?
Vừa nói cô vừa lẫn vào đám đông để không bị anh phát hiện, chợt nhớ ra mình đang hóa trang, chắc anh sẽ không nhận ra đâu nên cô lấy lại bình tĩnh trở lại công việc.
Tiết Sinh thấy anh thì hai mắt sáng rỡ, đi lại gần giở giọng nịnh nọt.
- Ây dô, thật là vinh hạnh, Hàn thiếu gia lại nể mặt mà đến buổi tiệc này của Tiết Thị.
- Tôi đến xem náo nhiệt thôi.
Anh chỉ liếc ông ta một cái, rồi tiện tay cầm ly rượu lên nhấp môi.
Dù không hiểu ý anh lắm nhưng ông ta vẫn cười rạng rỡ.
- Hàn Thiếu thật là biết đùa, ha ha!
- À, sẵn đây tôi cũng muốn giới thiệu cho ngài, đây là cháu gái của tôi, Tiết Giai Mỹ.
Cô ở đằng xa luôn để ý cử chỉ, hành động của bọn họ và anh, thấy Tiết Giai Mỹ bộ dạng e thẹn giả tạo đứng trước mặt anh làm cô buồn nôn.
Cô trở nên tức giận hơn nhưng lại cố kìm chế khi thấy anh mỉm cười với cô ta.
- Cái tên trăng hoa chết tiệt!
Cô thật muốn cho bọn họ một trận ngay bây giờ nhưng vở kịch sắp bắt đầu rồi cô phải kiên nhẫn hơn.
Một lúc sao, dù cho Tiết Giai Mỹ có cố gắng bắt chuyện, thì người trả lời luôn là A Mạc, còn anh thì bơ cô ta luôn, mắt vẫn luôn đảo nhìn xung quanh.
Vài phút sau, trên trần nhà đột nhiên rơi xuống rất nhiều hình ảnh, mọi người hiếu kì mà cầm lên xem.
Khung cảnh ở đó trở