Cô vội nhanh thu dọn đồ đạc, nhưng nhìn lại chẳng có gì để dọn cả, tối qua đột ngột bị chuyển đến căng phòng này, nói đúng hơn là trả lại căn phòng kia cho chủ thực của nó.
Tàu vừa lúc thông báo cập bến, cô xách vali ra thì thấy A Mạc đứng ngoài đợi.
- Tưởng... à Hân... à cô, chúng ta phải đi thôi.
- À tôi có chút việc riêng anh hãy đi trước đi, anh không cần phải đi theo tôi, anh cứ chơi thoải mái đi.
- Không được đâu, thiếu gia căn dặn....
- Không sao đâu? Nếu anh ta hỏi đến cứ đổ hết tội cho tôi.
- Tôi không làm vậy được đâu? Nhưng đây là địa chỉ khu nghĩ dưỡng mà thiếu gia sắp sếp.
Cô cầm lấy tờ địa chỉ.
- Cảm ơn anh.
- Vậy tôi đi trước đây có việc gì sai bảo cứ gọi tôi.
- Được, tạm biệt.
A Mạc đi khỏi, cô sang phòng Sam gõ cửa.
- Cháu xong rồi sao?
- Vâng, sao chú lâu thế?
- Có vài món đồ chú không biết đã để chúng ở đâu? Nên chú đang tìm nó.
- Chú già nên đãng trí rồi sao? Hãy để người trẻ đây giúp đỡ.
- Thôi cứ ngồi im đó đi tiểu cô nương.
Một lúc sau, cuối cùng Sam cũng tìm thấy nó, đó là một tấm ảnh Sam luôn mang theo bên mình bị trộn lẫn vào đống tài liệu.
- Đi du lịch mà chú cũng làm việc nhiều vậy sao? Đây toàn là bệnh án.
- Bệnh nghề nghiệp ấy mà.
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, cùng đi xuống tàu.
- Cháu đã đặt nơi ở chưa.
Cô không muốn gây rắc rối cho A Mạc nên đành ở nơi mà Hàn Lâm sắp xếp.
- Vâng, cháu đã đặt rồi. Còn chú thì sao?
- Chú chưa đặt nhưng chú định đến khu nghĩ dưỡng " Thiên Đường" nghe nói ở đó rất tốt, lại có suối nước nóng cho từng phòng nữa, rất tiện lợi.
Khu nghĩ dưỡng mà Sam chọn lại trùng với địa chỉ mà A Mạc đưa.
- A, cháu đã đặt phòng ở đó.