Cô vừa về đến nhà thì truyền đến tai một giọng nói chanh chua.
- Cũng biết vác mặt về nhà sao? Con gái mới lớn mà đi chơi qua đêm giờ mới chịu về. Thật không biết xấu hổ.
- Âyda, bà à, cô ta giống mẹ cô ta, bỏ nhà theo trai, đúng là mẹ truyền còn nối mà.
Một giọng cay độc nữa cũng hùa theo.
Tay cô lúc này đặt nhẹ lên cái bình gốm cổ, liếc mắt nhìn bọn họ, thấy vậy họ cũng nín luôn.
Cô thong thả đi lên phòng mặt cho bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
- A Mỹ à, chẳng phải cháu nói nó sẽ không dám về nữa sao? Sao ta lại thấy nó còn hung dữ hơn trước.
- Do kế hoạch có sơ suất nên cô ta thoát được thôi, bà yên tâm lần sau cô ta không may mắn vậy nữa đâu.
Tiết Giai Mỹ túm chặt váy trả lời vẻ mặt không cam tâm.
Lên đến phòng cô khóa cửa nằm dài trên giường, lại nhớ ra anh ta không hỏi tên cô. Cô nghĩ đó cũng là chuyện tốt, sau khi thành công phá nát giá đình này và lấy lại tài sản, cô có thể cao bay xa chạy được rồi.
Nhớ năm đó ba cô kể: Mẹ cô là con nuôi của Tiết gia, họ đem mẹ cô về nuôi nhưng đối xử với bà như con ở.
Đến một ngày họ nhất quyết bắt bà liên hôn với một nhà giàu có nào đó, nhưng lúc đó bà đã yêu ba cô và cả hai quyết định bỏ trốn.
Năm năm