Mọi người đều đã đến được hang núi mà người đàn bà kia nói tới, thì ra nó gần đến vậy mà bao nhiêu năm nay vẫn không một ai tìm ra.
Bây giờ đang là lúc khuya, trong hang tối tăm được thắp sáng bởi những chiếc đèn pin, mọi người đều khuyên anh đợi đến sáng sớm hẳn vào vì nơi này cổ quái nên mới không một ai tìm ra, đi vào trong lúc trời tối thế này thì thật là nguy hiểm.
Nghe mọi người nói có vẻ đúng, anh suy nghĩ một lúc rồi ra quyết định sáng sớm mai sẽ vào.
Không phải anh sợ nguy hiểm mà là anh còn có tiểu Phong đi theo, anh mới là sợ nó gặp nguy hiểm. Nhưng điều làm anh nóng ruột hơn là Hân Kỳ có lẽ đang vui vẻ cùng người đàn ông khác, bọn họ còn sắp cưới nhau, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.
Mọi người quay trở lại xe để nghỉ ngơi, khi tiểu Phong đã ngủ nhưng anh vẫn còn tỉnh táo lắm. Anh chăm chăm nhìn hình Hân Kỳ mà nắm tay bóp rất chặt chiếc điện thoại, anh đường như không thể nào chợp mắt nổi cho đến khi nghe được câu trả lời từ cô.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng là tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, riêng tiểu Phong thì vẫn còn ngáy ngủ.
Cánh cửa được mở ra, bên trong vẫn tối hù như vậy, có một lối đi thẳng vào, đi được một đoạn chừng năm sáu phút sẽ tới nơi phải lựa chọn, ở đó có hai lối đi. Một lối là nơi dẫn tới làng, lối còn lại sẽ dẫn đến nơi tột cùng âm u, ở đó có nhiều dã lang ăn thịt người.
Kẻ chọn đúng là kẻ có duyên với ngôi làng, người vô duyên mà cố xâm nhập vào thì kết cục cũng là món mồi ngon cho mãnh thú.
Người đàn bà kia chỉ họ hãy đi về phía lối đi bên trái, nhưng Hàn Lâm có một dự cảm không lành.
Anh quyết định cùng tất cả mọi người đi vào lối đi ngược lại, người đi theo anh đều là cận vệ lâu năm hết mực trung thành và tin tưởng anh, nên bọn họ đều tin vào phán đoán anh đưa ra.