Cô bỏ hết đồ dùng của mình vào balô, cô mở cửa sổ men theo đường ống nước mà trèo xuống đất, trước khi đi cô không quên châm vài que diêm để " thắp sáng" căn phòng.
Thấy khói ngùn ngụn từ căn phòng đó họ phát hoản lên vội xách nước dập lửa. Không phải bọn họ lo cho cô mà bọn họ sợ lửa sẽ lan khắp nhà.
Thấy bọn họ luốn cuốn cô đứng ở đằng sau cười khinh bỉ. Tiết Giai Mỹ thấy cô liền quát lớn
- Ông bà, ba mẹ ơi nó ở đằng kia kìa.
Nói rồi cô ta còn chạy tới tính đánh cô, cô ta bằng tuổi với cô.
Còn chưa kịp chạm, cô ta bị cô đá cho một cước vào mặt, gãy cả răng cửa, phải đi trồng răng giả.
Một lúc sau lửa đã được dập tắt họ mới để ý tới Tiết Giai Mỹ đang khóc thét, mồm đầy máu.
Mẹ cô ta hùng hổ nhào tới, mặt mày bậm trợn không khác gì một con quỷ, bà ta giận giữ.
- Con khốn nạn dám đánh con tao, tao phải giết mày.
Cô nhanh chóng né sang một bên, đạp bà ta ngã sập xuống sàn.
- Ông à, phải báo cảnh sát bắt con điên này.
Bà ngoại trên danh nghĩa không kìm được mà quát rất lớn.
- Ồ, các người báo đi. Tôi sẽ nói với họ rằng các người nhốt tôi, không cho ăn uống. Vì buồn quá mà lấy diêm ra nghịch. Không biết cảnh sát sẽ tin tôi hay tin đám giả tạo các người đây. À, muốn đút lót cho cảnh sát thì cũng đừng quên đút lót dư luận nữa nhé. Họ mà mà biết các người vô đức như vậy thì công ty của các người... chết chắc rồi.
Họ nghe cô nói vậy mà nghẹn cứng họng. Đã có nhiều công ty bị dư luận tẩy chay mà phá sản rồi. Huống hồ công ty của bọn họ không lớn. Bây giờ bọn họ đã hối hận vì mang cô về. Nếu bây giờ đuổi cô đi thì phải nhả ra số tài sản đó, nhưng vì bản tính tham lam họ đành nhẫn nhịn.
- Tao sẽ bỏ qua cho mày lần này, nhưng nếu mày dám ra ngoài ăn nói lung tung tao nhất quyết