Được rồi bánh bao, ra ngoài chơi đi cho ba mẹ nói chuyện. - Hứ, bà lại đuổi con đi, còn sẽ gọi điện mách bà.
Tiểu Phong giả vờ hờn dỗi vu vơ rồi chạy ra khỏi phòng. Trong khi đó Hân Kỳ lại muốn níu nó lại, một phần vì có tiểu Phong ở đây cô lại cảm thấy bớt lo lắng hơn. Nhưng tiểu Phong nhanh nhẹn, nói chạy là chạy ngay khiến cô không kịp nói gì cả nó đã chạy mất hút.
Hàn Lâm nhìn Hân Kỳ lại nở nụ cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, rót ly nước trên bàn đưa cho cô uống.
- Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, sau này em còn nhiều thời gian chơi với con mà.
- Anh đang nói gì vậy, tôi không quên các...
Vừa nói nửa câu cô lại cảm thấy đau đầu.
Hàn Lâm lỡ lắng vội lấy hay tay mình áp vào đầu cô mà xoa xoa.
- Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.
- Tôi muốn về nhà, tuần sau tôi kết hôn rồi, có lẽ tôi chỉ giống với người quen nào đó của anh thôi.
Dù đang đau nhưng cô vẫn cố nói ra mong muốn của mình, cô mong đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Hàn Lâm dù rất muốn cô nhớ lại, nhưng nếu là ép buộc, điều đó lại khiến cho bệnh của cô chỉ thêm nặng hơn, nên anh dành lựa lời nhẹ nhàng thỏa thuận với cô.
- Em nghe này, em có thể đi, nhưng là sau một tháng nữa. Nếu trong vòng một tháng em sống cùng với chúng ta mà em lại không nhớ ra điều gì, đến lúc đó anh sẽ cho em đi, tuyệt đối không ngăn cản, được chứ.
Nhìn ánh mắt chân thành của Hàn Lâm cô lại bỗng thấy nó khá là quen thuộc, cũng có thể trước đây cô quen biết Hàn Lâm thật, nhưng nếu cô nhớ ra thì Viên Hải phải làm sao đây.
Nhưng đây lại là kí ức của cô, bây giờ cô lại muốn nhớ ra tất cả những chuyện đã quên, nếu cô đến với Viên Hải thì có phải sẽ rất có lỗi với những người đã từng yêu thương mình lúc trước hay không, nhưng nếu là ngược lại thì cô lại càng thấy có lỗi với Viên Hải vô cùng.
Cô suy nghĩ một hồi lại