Sau khi về nhà, Đặng Gia An về phòng cô để tắm rửa, nhìn những vết hôn dày đặc trên cổ cùng với eo, sự tức giận trong cô lại được bốc lên cao một lần nữa.
Cô ngồi trong phòng tắm hàng tiếng đồng hồ để cọ rửa thân mình, chỉ cần là những chỗ Hoắc tổng từng chạm qua đều bị cô kì cọ đến mức đỏ ửng lên.
Không phải cô có chứng sạch sẽ, nhưng sự đụng chạm của hắn lại khiến cho cô cảm thấy nổi da gà.
Nếu không rửa sạch một lần thì không dễ chịu được.
Cô cầm khăn tắm bước ra, Đặng Gia An vừa đi vừa lau tóc.
Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, cả người cô bỗng chốc cứng đờ.
Đây là chiếc nhẫn bạc được Hoắc Thiếu Huyền đeo lên tay cô vào buổi hôn lễ ngày hôm qua.
Lúc ấy, đầu óc cô quay cuồng và chìm trong cơn mộng mị, duy chỉ có hình ảnh Hoắc tổng cẩn thận và ân cần đeo nhẫn cưới lên tay cô là được hiện ra một cách rõ ràng.
Nghe nói chiếc nhẫn này được làm khi Hoắc Thiếu Huyền đủ tuổi kết hôn.
Hắn ta luôn muốn đeo nó lên tay của người trong lòng, ai ngờ được bây giờ nó lại xuất hiện trên ngón áp út của Đặng gia nhị tiểu thư.
Thật là nực cười biết bao.
Cô vứt chiếc khăn tắm ướt sang một bên.
Đặng Gia An ngồi vào ghế dựa, bên cạnh là một ly cà phê nóng cùng hai đĩa bánh nhỏ, chắc do Đặng Minh Nguyệt kêu dì giúp việc mang lên giúp cô tỉnh táo và có cái mà bỏ vào bụng.
Đặng Gia An nhấp một ngụm cà phê, một tay vẫn dơ ra, chiếc nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời khiến cho người ta nhức mắt kinh khủng.
Giống hệt như chủ nhân ban đầu của nó, chỉ biết khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngắm nghía một hồi, Đặng Gia An còn phát hiện ra mặt phía trong của nhẫn có khắc chữ.
Mạc Mạc
Quả nhiên là thế.
Đây là cái tên mà Hoắc Thiếu Huyền đã gọi cô trong những cơn mơ.
Chỉ có điều, ngay từ đầu tôi đã nói tôi không muốn làm thế thân cho bất kì ai cả.
Hoắc tổng, nhẫn của anh đã nằm trong tay tôi thì đừng có trách tôi không biết nâng niu cái thứ chướng mắt này.
Nghĩ xong, Đặng Gia An tháo chiếc nhẫn trên tay ra rồi đi ra ngoài ban công.
Xung quanh biệt thự nhà họ Đặng là khoảng sân vườn với những bông hoa lọn cỏ được chăm chút bởi bàn tay của những người làm vườn chuyên nghiệp.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng để ngắm nhìn phong cảnh nên thơ hữu tình này.
Đặng nhị tiểu thư dùng sức, sau đó ném chiếc nhẫn đi thật xa.
Cô không biết nó đã văng đi đâu, những chỉ cần nó không xuất hiện trong tầm mắt cô nữa thì dù nó có ở đâu cũng chẳng quan trọng.
Đặng Gia An cười nửa miệng, vốn dĩ cô đã chẳng phải người hiền lành để mặc cho người khác bắt nạt.
Nếu Hoắc Thiếu Huyền đã quá đáng