Đặng Gia An biết tình thế này khá bất lợi đối với cô, nếu như không nhanh nhanh đưa ra hướng giải quyết thì cô nhất định sẽ bị hai tên trở mặt như trở bánh tráng này bắt lại mất.
May mà ngay từ đầu cô cũng không hi vọng nhiều vào hai kẻ vừa thấy tiền là đã phản bội này nên mới đề cao cảnh giác mà liên tục nghe bọn họ thì thầm với nhau.
Nếu không tiếp theo đó xảy ra chuyện gì thì ai mà biết được.
"Mấy anh có muốn tách ra để chạy nhanh hơn không? Nếu hai anh chạy theo tôi sẽ dễ khiến bọn họ nghi ngờ lắm, thế nên chúng ta tách ra, chỉ cần hai anh chạy nhanh và rời đi thì sau đó sẽ không có ai biết được chuyện này nữa."
Cô vừa thở hổn hển vừa cao giọng thuyết phục.
Không đợi bọn họ đáp trả thì cô đã tiếp lời.
"Tôi nhất định sẽ ghi nhớ công lao ngày hôm nay của các anh, và sau này nếu cần thì hai anh có thể tìm đến nhà họ Đặng, số tiền mà tôi đã hứa sẽ cho có thể sẽ tăng gấp tư gấp năm so với bây giờ đấy."
Việc không giải quyết được bằng tiền thì sẽ được giải quyết bằng rất nhiều tiền, đây là điều cô vẫn luôn hiểu và áp dụng trong cuộc sống này.
Qủa nhiên hai tên kia nghe vậy thì lập tức sáng mắt lên, bọn họ yêu nhất là thứ gì? Đương nhiên là yêu tiền rồi.
Thấy vậy, Đặng Gia An biết bọn chúng đã mắc câu rồi.
"Gấp mười lần, giá cuối đấy."
Biết làm sao được, cô lắm tiền mà.
Hai tên này cứ nuốt cho lắm vào, rồi sau khi vào đồn công an thì cũng phải khai báo đầy đủ cả mà thôi.
Nhưng lần này không biết tại sao trời cao lại để một trong hai tên đó được tỉnh táo lại.
"Nhưng nếu đám người phía sau bị bắt và khai ra chúng tôi thì sao?"
Đặng Gia An đã mệt lắm rồi mà còn phải ăn nói dài dòng dụ hai tên này mắc câu nữa đúng là rất mệt mỏi.
"Với thế lực của nhà họ Đặng chúng tôi thì còn để hai người bị bắt sao?"
"Nhưng nếu như người nhà cô không tha cho chúng tôi thì sao?"
Đặng Gia An thở hắt.
"Sẽ không có chuyện đó, tôi đảm bảo với các anh được chưa?"
Nhưng có vẻ như hôm nay của cô sẽ là một ngày vô cùng xui xẻo, vì ngay sau đó cô nghe thấy một tên bắt cóc đang đuổi theo sau hét lớn.
"Mẹ nó hai thằng đần kia, nếu bây giờ chúng mày bắt con nhỏ đó lại thì bọn tao sẽ không khai ra chuyện chúng mày thả nó với đại ca.
Chúng mày nghĩ sau khi chạy được khỏi đây nó sẽ không tống chúng bay vào tù hay sao?"
Đặng tiểu thư hoảng hốt, nếu hai tên đằng sau tỉnh ra và đuổi bắt cô thì cô đoán rằng bản thân sẽ không gặp may mắn được nữa đâu.
Cô cố gắng chạy được bước nào hay bước đó, mong sao cho Đặng Minh Nguyệt đến thật nhanh.
Dù cho ban đầu cô có nói không lo lắng lắm, nhưng đã bị đẩy vào thế này thì cô không thể không tiếp tục cố gắng.
"Hai tên kia, nếu chúng bay chịu quay đầu thì nhanh bắt con nhỏ đó lại.
Còn nếu không thì sau này chúng