Mạc Cảnh Huy là một nhân vật chẳng hề tầm thường.
Anh có thể bám sát theo những manh mối sẵn có để tìm ra em gái một cách nhanh chóng.
Anh tin rằng em gái sẽ được nhà họ Mạc tìm được bằng cách nhanh nhất.
Mười mấy năm qua đã là một quãng thời gian quá khổ sở với nhà họ Mạc, và cũng là với chính em ấy.
Đặng Gia An bị Hoắc Thiếu Huyền kéo từ trên xe xuống biệt thự.
Cô không ngờ mình lại bị bắt về nhanh như thế, rõ ràng là do tên Hoắc Văn xui xẻo kia.
Nếu như cô không mất thời gian ở chỗ tên họ Hoắc đó thì đã không bị Hoắc Thiếu Huyền tóm về rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi vùng vằng cánh tay, muốn để Hoắc Thiếu Huyền buông lỏng ra một chút, nào ngờ hắn ta lại càng tức giận và túm cô chặt hơn.
Hoắc tổng kéo cô lên thẳng tầng hai, sau đó đẩy cô xuống giường, chính bản thân cũng nằm đè lên thân thể mềm mại kia.
Hắn túm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn hắn.
"Anh đã nói gì? Em quên rồi hả?"
Giọng hắn nhẹ nhàng và lướt qua vành tai cô, nhưng sự lạnh lẽo trong đó lại chẳng thể dấu được.
Đặng Gia an quay mặt sang hướng khác, muốn tránh tầm nhìn này đi.
Nào ngờ Hoắc Thiếu Huyền lại túm quá chặt, cô không thể quay đi được.
Đặng tiểu thư không còn cách nào khác, đành phải đối mặt với người đàn ông động một chút là lên cơn điên này.
Hoắc Thiếu Huyền cúi sát đầu, bờ môi mỏng lạnh mơn trớn qua môi cô, giống như muốn hôn lên nhưng lại sợ cô sẽ ghét bỏ.
Hắn lặp lại một lần nữa.
"Đặng Gia An, anh đã từng nói gì với em?"
Đặng Gia An không muốn nghe, lúc này cô chỉ muốn vùng tay ra, sau đó chạy về Đặng gia để cho tên này điên một mình.
Nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại chẳng cho Đặng Gia An cơ hội đó.
Hắn thấy bản thân đang trong trạng thái cực kì hoang mang.
Rõ ràng Đặng Gia An chỉ là một thế thân, hắn đúng là nên tức giận, nhưng không nên khó chịu như thế này.
Chỉ cần nghĩ tới Hoắc Văn đã từng ôm cô, nhầm cô thành Mạc Mạc là lòng của Hoắc tổng lại chẳng vui vẻ nổi.
Hắn cúi sát đầu xuống, sau đó hôn lên cần cổ của cô, mặc cho Đặng Gia An muốn quay đầu tránh nụ hôn của hắn.
Đặng Gia An muốn đẩy hắn ra nhưng không thể, cô chỉ có thể nói một cách khó chịu.
"Đừng động vào tôi."
Hoắc Thiếu Huyền không nghe, thậm chí còn cười lạnh.
Hắn hôn lên cổ cô, hôn từng cái từng cái một tạo thành một chuỗi dấu hôn đỏ hồng dài theo cần cổ.
Chỉ cần người ngoài nhìn vào sẽ lập tức nhận ra dấu hiệu mờ ám của hắn để lại.
"Tại sao lại không được động vào em? Đặng Gia An, thằng khác động vào em thì được, còn anh thì không đúng không?"
Hoắc Thiếu Huyền vẫn nói với giọng điệu cực kì bình tĩnh, nếu không phải đôi mắt đang đỏ ngầu kia đang phản bác sự bình tĩnh của hắn thì sẽ không có ai nhận ra sự bất thường của người đàn ông này.
Đặng Gia An nhướng mày thách thức.
"Đúng thì đã sao?