Khóe môi bác quản gia giật giật, bác ta không ngờ đâu chỉ có vị kia nhà mình là người khó đối phó.
Ngay cả người mà vị kia muốn cưới về cũng chẳng phải người hiền lành gì.
Người ta nói nồi nào úp vung nấy quả thực chẳng sai.
Dạng người như Hoắc Thiếu Huyền thì cần có Đặng Gia An trị mới phải.
Vì bác quản gia không thể ôm cái danh hiệu mười phút huy hoàng về cho cậu chủ nhà mình nên ông ta chỉ có thể ngậm ngùi cầm đồ về.
Thật ra lúc đầu ông ta đã ra hiệu cho đám vệ sĩ cứ chạy thẳng ra ngoài để lái xe rời đi, đồ cứ để lại.
Dù sao cậu chủ chỉ dặn đưa đồ chứ không nói đưa đồ bằng cách nào.
Ai ngờ vừa mới khởi động xe chưa kịp lái đi thì bọn họ đã bị vệ sĩ nhà họ Đặng chặn lại.
Một đám người nhà họ Đặng trông còn hung dữ hơn cả đám xã hội đen bọn họ, theo đó, Đặng phu nhân còn tóm lấy ông từ trong xe ra, bắt ông phải cho người khuân vác đồ hẳn hoi thì mới được ra về.
Một buổi sáng yên bình cứ thế trôi qua.
Đến chiều, Đặng Gia An cảm thấy cả người bức bối nên mới ra ngoài đi dạo, nào ngờ vừa bước chân ra cửa thì cô đã gặp phải chuyện khác.
Đặng Gia An bị hai tên vệ sĩ tóm lên xe, lúc cô muốn tung quyền cước ra cho hai tên đó biết tay thì một trong số hai người họ đã lấy dây thừng ra trói tay cô lại.
"Mấy người muốn làm...!gì?"
Cô ngồi ở ghế sau, còn hai người họ thì ngồi ở ghế trước, Đặng Gia An không thể động tay chân quyền cước nên lập tức muốn solo võ mồm với hai người đó, nào ngờ hai tên kia lại dựng luôn vách ngăn ở giữa xe lên.
Đặng Gia An: "..." chết tiệt.
May mắn là hai tên này còn không bịt mắt hay bịt miệng cô lại.
Có vẻ hai tên đó đã đánh giá quá cao sự an toàn của chiếc xe này rồi.
Đặng tiểu thư rướn người về phía cửa kính, tay cô bị trói nên mọi hành động của cô đều không tiện.
Cô gái nhỏ dùng sức chín trâu hai hổ mới ngồi dậy được, sau đó cô vươn người về phía nút bấm hạ cửa sổ.
Cô dùng má để ấn nút đó xuống, nào ngờ nút thì ấn mà cửa thì không hạ.
Đặng nhị tiểu thư: "..."
Hình như bọn họ thật sự rất yên tâm về chiếc xe này.
May mà bọn chúng không tịch thu điện thoại của cô, cô có thể gọi điện cho chị gái để cầu cứu.
Thế là Đặng tiểu thư lại phải tiêu tốn thể lực cho việc khác.
Có điều việc này còn khó làm hơn cả việc trước.
Điện thoại cô để trong túi quần, mà bây giờ hai tay lại bị trói, nói sao cũng là thách thức.
Cô nghiêng ngả hết bên này đến bên kia, sau đó cúi đầu xuống, lưng cô cong thành một vòng cung, có chỗ