Vũ Hoàng đi khỏi được một lúc lâu nhưng Bảo Nam vẫn chưa hết bàng hoàng. Lúc này trong đầu nó rất rối, một mặt muốn đuổi theo cậu ta để hỏi rõ sự tình, mặt khác lại lo sợ mọi chuyện được phanh phui. Mẹ nó không mất vì sinh khó, vậy thì là gì? Tại sao trước giờ cả ba và chủ tịch đều giấu mà không cho nó biết?
Bảo Nam thẩn thờ đi đến chỗ ghế đá gần đó ngồi, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, tại sao mọi chuyện đều rối tung lên thế này? Cách đây vài tiếng, nó còn cảm thấy vô cùng tức giận và ganh ghét với Thùy Linh, cô gái xinh xắn mà Vũ Hoàng từng đem lòng yêu thương. Tiếp đến thì lại gặp ngay Đắc Thành, còn chối bỏ cậu mà đi theo tên ngốc lúc nào cũng tỏ ra lạnh lạnh lùng lùng đó. Vậy mà không để Bảo Nam kịp hết buồn bã, tên khốn đó lại còn giở giọng oán trách, chỉ trích nó. Bảo Nam thật sự không hiểu, tại sao cậu ta lại ghét nó đến vậy?
-Cậu thì biết gì mà nói! Lúc nào cũng là câu đó, cậu ta cậy mình thông minh nên lúc nào cũng xem thường mình. Đáng ghét!
Bảo Nam tự lẩm bẩm, cảm thấy rất ấm ức. Cơ mà nghĩ kĩ lại, những chuyện này vốn đâu cần sử dụng đến tư duy. Là tại bản thân nó không đủ chín chắn phải không, nên cả ba và chủ tịch thà nói cho Vũ Hoàng biết mọi chuyện chứ không thèm hé môi với nó nửa lời?
Bảo Nam không thể trách ba, càng không dám trách chủ tịch nên chỉ có thể ngồi đây tự dằn vặt và trách móc Vũ Hoàng, tên nhóc chỉ ra đời trước nó vài phút nhưng lại trưởng thành hơn rất nhiều. Mấy tháng trời ở chung nhưng Bảo Nam vẫn không tài nào hiểu nổi con người đó. Nhiều lúc nó cảm tưởng như trong đầu Vũ Hoàng đang chất chứa rất nhiều suy nghĩ nhưng lại không muốn người ta phát giác. Cậu ta rốt cuộc là đang lo lắng, sầu não chuyện gì, tại sao lại không thể để nó biết. Là do nó quá bao đồng, còn toan muốn bước vào cái thế giới u tịch của Vũ Hoàng, nên cậu mới xù lông nhím ra để tự bảo vệ mình sao? Bảo Nam cứ mãi suy nghĩ, rồi lắc đầu ngầy ngậy, không lý nào mình lại có sức ảnh hưởng đối với cậu ta như vậy được. "Trần Bảo Nam trong mắt của Phạm Vũ Hoàng, ngoại trừ là tên sai vặt ra, làm gì có thể đảm đương vai trò nào khác?"
Trưa thứ hai cứ thế trôi qua, bất giác đã chuyển sang buổi chiều, nhưng Bảo Nam xem ra vẫn chưa có ý định trở về phòng. Thật ra nó rất muốn đi, chỉ là trong lòng đang e ngại, không biết phải xử lý thế nào khi giáp mặt với Vũ Hoàng. Bảo Nam chỉ sợ bản thân không kìm chế được, lại bám lấy cậu ta mà gặng hỏi cho ra mọi chuyện. “Rồi cậu ta lại nổi xung lên, không ngừng quát tháo mình cho mà xem”. Bảo Nam mím môi bực dọc, cảm thấy hơi ấm ức. Trước giờ nó toàn bị Vũ Hoàng bắt nạt, nhưng đều là vì cậu ta cứ đem ba và chủ tịch ra dọa dẫm. Chỉ là dạo này, Bảo Nam cảm thấy mình rất lạ. Vũ Hoàng cũng chẳng thèm gọi điện về báo cáo tình hình, nhưng chỉ cần vừa thấy cậu đổi thái độ thì nó đã cảm thấy thót tim, rồi lo lắng cuống cuồng lên. Khi nãy cũng vậy, lúc Đắc Thành nắm chặt tay yêu cầu nó ở lại, trong đầu Bảo Nam thật sự rất rối. Nếu là bình thường, nó vốn chẳng cần phải bận tâm nhiều, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy dáng vẻ thất thểu của Vũ Hoàng, Bảo Nam lại cảm thấy tim mình đang bị bóp nghẹt. Là do nó đã quá lương thiện đúng không, nên mới lo lắng không yên cho cái con người đáng ghét đó?
-Cậu định ngồi đây cho đến bao giờ?
Đắc Thành đột ngột xuất hiện trước mặt Bảo Nam, khiến nó giật mình ngước lên, miệng há hốc đầy bàng hoàng. Bảo Nam định mở miệng nói ra câu xin lỗi, nhưng nhìn gương mặt lạnh tanh của Vũ Hoàng khiến nó đột nhiên cảm thấy hơi gai người, bao nhiêu can đảm cũng vì thế mà tan biến hết.
-Bây giờ ngay cả nói chuyện với tôi cậu cũng không muốn sao? Vô tình thật đấy!
Đắc Thành khẽ nhếch miệng cười, khiến Bảo Nam đột nhiên thấy cậu và Vũ Hoàng giống nhau đến lạ. Nó vội vã lắc đầu, ngay lập tức thanh minh:
-Không phải vậy! Chỉ là… là…
Bảo Nam cứ ấp úng mãi, lại nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Đắc Thành thì càng lúng lúng hơn. Nó khẽ siết chặt hai tay, nhưng không tài nào nghĩ được điều gì cả. Khi nãy, là nó tay trong tay với Vũ Hoàng, cũng chính nó đã bỏ cậu mà đuổi theo tên ngốc đó. Giờ còn muốn chối cãi, không phải đã quá vô