Đại Ca Đến Trường

Chương 36


trước sau

-Bảo Nam, còn lấp ló ở đấy làm gì? Vào lớp ngay!
Cô giáo dạy văn lớn tiếng nói, rồi lườm mắt nhìn Bảo Nam, khiến nó cụp đuôi đi vào, dáng vẻ cực kì lấm lét. Cũng lâu rồi Bảo Nam không bị cô mắng, hôm nay lại mất mặt thế này. Vừa sáng ra đã gặp chuyện rồi, đúng là quá xui xẻo.
-Cô thật không hiểu nổi, người ta nói gần đèn thì rạng. Sao em ở chung phòng với Vũ Hoàng lâu như vậy mà đến trễ, không thuộc bài, ngủ gục trong lớp, cái nào cũng có phần là thế nào?
Bảo Nam ngồi vào bàn, cắm mặt xuống nghe cô mắng. Cũng may nó đang là con trai, chứ nếu không thì xấu hổ không biết để đâu cho hết. Nhưng mà mấy việc này, nếu suy cho cùng thì đều là lỗi của Vũ Hoàng cả. Bảo Nam lao lực vì cậu ta như vậy mới xảy ra tình trạng vi phạm nội quy đều đều thế đó chứ. Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Bảo Nam liền quay sang Vũ Hoàng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu cũng đang nhìn nó đầy cười cợt. Không hiểu sao, Bảo Nam cảm thấy tim mình đập mạnh, cả người đột nhiên nóng bừng lên. Nó vội vã quay đi tránh ánh mắt của cậu, rồi lôi sách vở ra học. “Tiêu rồi, bây giờ ngay cả nhìn cậu ta thôi cũng mình cũng không làm được”.
-Vở cậu đâu, đưa sang đây!
Bảo Nam hờ hững buông một câu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng lên bảng khiến Vũ Hoàng có chút tò mò. “Cô nhóc này hôm nay làm sao vậy, từ lúc bước vào đến giờ chẳng chịu quay sang nhìn mình một lần? Lại giở chứng gì nữa đây không biết?” Nhưng cậu cũng chẳng để tâm mấy, liền chuyền tập của mình qua cho Bảo Nam, rồi ung dung ngồi nghe giảng. Chỉ là, lúc đưa sang cậu vô tình chạm phải tay Bảo Nam, khiến nó vội vàng rụt lại, nét mặt cực kì lấm lét.

“Gì nữa đây? Không phải đang tẩy chay mình chứ? Là vì chuyện hôm qua sao?” Vũ Hoàng ôm đống thắc mắc không được giải tỏa, cứ nhìn Bảo Nam chằm chằm khiến nó càng bối rối hơn, chỉ biết cắm mặt xuống bàn mải miết chép bài? “Tên nhóc này, không thấy tôi đang khổ thế nào sao? Còn không quay đi là tôi đấm cho mấy phát bây giờ!".
Chuông hết tiết vừa điểm, Bảo Nam theo phản xạ lập tức bỏ hết sách vở bút thước vào cặp, đang định phóng xuống canteen thì Vũ Hoàng bỗng đưa tay ra kéo nó lại, rồi thủng thẳng đứng dậy, nói cộc lốc:
-Không cần vội như vậy, cơm hôm nay để tôi mua!
Vũ Hoàng nói xong thì bước chậm rãi đến canteen, để lại Bảo Nam đang đứng nghệt mặt ra vì bất ngờ và, uhm, có thể là hạnh phúc. Những hành động của Vũ Hoàng lúc này, dù vô tình hay cố ý đều khiến nó lay động, không hiểu là vì sao. Bảo Nam vội vã lắc đầu, cố xua tan đi những suy nghĩ lung tung chẳng đâu ra đâu này. Dù có là bệnh gì đi chăng nữa thì cũng làm ơn khỏi nhanh nhanh đi, nó thật sự không thích cảm giác này chút nào.
“Cạch”.
Vũ Hoàng đặt hai dĩa cơm sườn xuống bàn, rồi thản nhiên lấy muỗng nĩa ra ăn. Bảo Nam nhìn thấy vậy thì có phần hơi tò mò, liền quay sang khều tay cậu, giọng đầy thán phục:
-Wa, cậu giỏi thật đấy! Đi trễ như vậy mà vẫn còn cơm sao? Lại còn là sườn nữa!
-Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Vũ Hoàng được khen thì hếch mặt lên, cười mỉm. Chỉ cần dùng chút thủ

đoạn là xong rồi! Sau này cậu không cần phải bon chen ở cái hàng kinh khủng ấy nữa đâu!
-Huh? Bảo Nam ngơ ngác nhìn cậu, miệng mở to hết cỡ. Không vào xếp hàng thì làm sao cậu mua được cơm?
-Tôi đương nhiên có cách. Mà cậu thắc mắc nhiều làm gì? Còn không mau ăn đi!

Bảo Nam đương nhiên không thể ôm đống lăn tăn đó mà nuốt trôi cơm được. Nó liếc sang hai đứa con gái bàn bên cạnh đang nhìn Vũ Hoàng chòng chọc, còn thỉnh thoảng khẽ mỉm cười với cậu, bỗng nhiên cảm thấy mình thông minh hẳn ra. Nó quay sang lườm Vũ Hoàng, nói giọng như tra khảo:
-Tên này, cậu là nhờ mấy đứa con gái kia mua cơm dùm đúng không?
-Ầy – Vũ Hoàng vẫn thản nhiên ăn – Là do họ tự nguyện thôi, chẳng phải cậu từng nói tôi không nên từ chối lòng tốt của người khác là gì?
-Nhưng chuyện này không được – Bảo Nam đột nhiên cáu gắt, rồi nhìn chòng chọc vào cậu, nói đầy cương quyết – Sau này cậu không được ăn cơm của họ nữa, tôi tự biết đi mua!
-Gì chứ! Vũ Hoàng bị bất ngờ ngước lên nhìn Bảo Nam, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu hôm nay rốt cuộc là đang mắc chứng gì vậy, cư xử càng ngày càng bất thường rồi đấy!
-Mặc tôi! Bảo Nam quay đi tránh ánh nhìn của Vũ Hoàng, miệng vẫn không ngừng lải nhải. Cậu vẫn có cơm ăn hằng ngày là được rồi, thắc mắc chi lắm vậy!
-Hôm nay còn càu nhàu tôi lắm điều nữa cơ đấy! Đúng là trời sắp sập rồi. Được thôi, cậu thích chuốc cực khổ vào thân thì tùy, tôi không hơi đâu quan tâm!

Vũ Hoàng nói, rồi thản nhiên ăn tiếp, mặc kệ cho Bảo Nam vẫn không ngừng quay sang liếc xéo hai đứa con gái bên cạnh khiến họ chột dạ quay đi. Nó đột nhiên cảm thấy thoải mái, liền đưa tay xúc một muỗng to, nhưng chưa đưa được vào mồm thì “cạch”, Đắc Thành đột nhiên xuất hiện, đặt đĩa cơm xuống bên cạnh Bảo Nam.
-Ngồi chung nha!
Vũ Hoàng và Bảo Nam đồng loạt ngước lên nhìn cậu, ánh mắt có phần kinh hãi. Sự kiện hôm qua vẫn còn rõ mồm một, thật khiến hai người hơi ái ngại khi đối mặt với Đắc Thành. Nhưng nếu xét theo lẽ thường thì đáng ra cậu ta phải tỏ ra giận dữ chứ, sao lại có thể điềm đạm đến vậy? Đắc Thành nhìn dáng vẻ đau khổ của hai người thì khẽ cười cợt, rồi thản nhiên đưa tay sang bẹo má Bảo Nam, nói giọng thật dịu dàng:
-Cậu hôm nay đặc biệt đáng yêu đấy!
Tình cảnh hiện giờ, đúng là mây bão giăng đầy trời. Một bên là Bảo Nam, đang há hốc mồm vì kinh ngạc và thẹn thùng; một bên là Vũ Hoàng, gương mặt đang xám xịt vì bị nghẹn một cục cơm to tướng. Còn Đắc Thành thì vẫn bình thản quay sang nhìn Bảo Nam đầy trìu mến. “Phạm Vũ Hoàng, từ giờ tôi chính thức tiến tới, để xem cậu có thể làm được những gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện