Sắc mặt Danh Hoài xám nghét, môi mấp máy không nói nên lời.
Cậu gằng giọng nói từng chữ.
“Anh nói lại cho tôi nghe.
Tại sao hôm nay anh không đến học?”
“Đã bảo là ông đây chán.
Cậu phiền quá đi.
Ông đây không muốn đi học.
Có nghe không hả?”
Ngọc Cảnh Anh tức giận đập bàn phím bộp bộp, ngồi xuống làm bộ như nhìn vào màn hình tiếp tục chơi game.
Nhưng trận đấu trong game đã kết thúc từ rất sớm rồi.
Không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Ai cũng không nói gì với nhau cả.
Mấy tiểu đệ nháy mắt với Lâm Bối Bối nhưng cậu ta cũng chỉ lắc đầu.
Cậu ta biết làm gì đây a.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà.
Danh Hoài cuối cùng cũng không nói gì, chủ quay lưng bỏ đi.
Hai tay run run nắm chặt ngăn cơn tức giận của bản thân.
Về đến nhà cậu lập tức dọn dẹp sách vở vào trong.
Nhìn hai ly trà sữa đã tan đá hết, cậu liền bưng lên uống hết.
Đúng quả thực là ngu ngốc.
Với người như Ngọc Cảnh Anh thì trước giờ có thiếu cái gì đâu cơ chứ.
Chắc việc học này cũng là anh ta nảy ra trong lúc buồn chán.
Vậy mà cậu còn xem như thật dốc lòng giảng dạy, chuẩn bị giáo án đầy đủ.
Cuối cùng thật nực cười.
Ngọc Cảnh Anh bên này thì không còn hứng chơi đùa nữa.
Cậu nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ phiền chán.
Hết nhìn điện thoại lại nhìn máy tính, anh chỉ chờ Danh Hoài gửi tin nhắn hay gọi điện cho mình thôi.
Lúc đó chắc chắn anh sẽ tới học cùng cậu ngay.
Nhưng hết buổi chiều cũng không có tin nhắn nào được gửi tới.
“Danh Hoài chết dẫm.
Không thèm nhắn tin trước.
Được thôi.
Tôi sẽ không bao giờ thèm để ý đến cậu nữa.
Cho cậu chết luôn đi.”
“Giờ mà cũng không gọi điện, hay điện thoại cậu ấy bị hỏng nhỉ?”
“Haizzz đã chín giờ rồi.
Liệu cậu ấy có làm sao không nhỉ? Danh Hoài, cậu mà không gọi cho tôi là tôi đổi gia sư đó.
Đến lúc đó thì đừng trách.”
Ngọc Cảnh Anh nằm trên giường làu bà làu bàu khiến Lâm Bối Bối tức tối đạp mông một cái.
“Cậu đừng ở đây mà xoay ngang xoay ngửa nữa.
Đi xin lỗi người ta đi.”
Ngọc Cảnh Anh lập tức bỉu môi, giảy nãy lên.
“Tớ sao phải xin lỗi.
Không xin lỗi.”
Thật ra anh ta biết mình sai lè ra nhưng một mực không chịu bỏ cái tôi xuống.
Sống trên đời gần hai mươi năm đi đâu cũng được người ta yêu chiều, Ngọc Cảnh Anh chưa từng rơi vào hoàn cảnh như thế này bao giờ.
Bắt mình đi xin lỗi? Cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.
Thế nhưng Ngọc Cảnh Anh vẫn cầm điện thoại chờ đợi một tin nhắn đến.
Thậm chí buổi sáng anh thức dậy, điện thoại vẫn cầm trong tay.
Anh vội vàng kiểm tra nhưng tiếc là không có một chút động tĩnh.
Hừ! Tên nhẫn tâm.
...***...
Không khí trong lớp học lúc này không mấy vui vẻ.
Giờ ra chơi, thông thường mọi người đều kiếm gì đó để ăn uống nhưng lúc này trong lớp 12A, mọi người đều cố gắng giảm độ tổn tại của mình xuống mức thấp nhất có thể.
Nhìn đi, người đầu sông, người cuối sông giận dỗi nhau kìa.
Ngọc Cảnh Anh tức đến thở phì phò, nhưng không làm được gì.
Hai má cậu đỏ bừng, liên tục nhìn xuống bên dưới nhưng Danh Hoài hoàn toàn bỏ bơ đại ca, không thèm chú ý đến một chút nào.
Danh Hoài giúp người phía trước giải bài tập xong rồi đi ra căn tin mua nước.
Cậu biết Ngọc Cảnh Anh nãy giờ nhìn mình nhưng cậu không muốn nói chuyện với anh ta.
Cậu rất thất vọng với thái độ của anh ta rồi.
“Cậu nhìn cậu ta đi, cậu ta bỏ bơ tớ như thế đó.”
Ngọc Cảnh Anh tức tối méc Lâm Bối Bối nhưng Bối bảo bảo cũng hết cách.
Chuyện hai người thì hai người tự giải quyết đi chứ.
“Cảnh Anh à, tớ nói cậu nghe, chuyện này là cậu sai mà.
Cậu tự tiện bỏ lớp không nói với học bá, lại bắt học bá đi tìm.
Tớ nói rồi, cậu đi xin lỗi học bá đi.
Nhanh lên.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Bỏ cái tôi xuống đi.
Cậu còn muốn được