8h tối, sau khi ăn cơm xong chuẩn bị học bài thì Danh Hoài bỗng nhận được tin nhắn từ số lạ.
Nội dung tin nhắn càng khiến cậu bất ngờ hơn.
“Tôi là Ngọc Cảnh Thâm.
Tôi có chuyện cần nói với cậu về Cảnh Anh.
Cậu ra quán cà phê XX đi.”
Danh Hoài nhíu mày.
Tính ra cậu và cái người anh tên Cảnh Thâm không một chút quan hệ nào với nhau, cũng không có điều gì để nói.
Ngọc Cảnh Anh ngày càng học tập tiến bộ mà gia đình bên đó cũng ít nói đến, có thể thấy không quá quan trọng chuyện học của anh ta.
Sao bỗng dưng bây giờ lại tìm cậu hỏi chuyện.
Nhưng Danh Hoài cũng muốn biết anh ta bán gì trong hồ lô nên tình nguyện ra quán cà phê.
Ngọc Cảnh Thâm dáng người thẳng tắp, mặc vest sang trọng được là thẳng thớm đang ngồi nhâm nhi ly cà phê trong quán.
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao không thèm để ý đến mấy cô gái xung quanh đang chú ý đến mình.
“Chào anh.
Không biết anh gọi tôi có chuyện gì không?”
Thái độ của Danh Hoài cũng hoàn toàn bình thường, không xa cách nhau quá cũng không hề xiểm nịnh gần gũi với quá mức.
Ngọc Cảnh Thâm nhấp ngụm cà phê, thái độ điềm đạm vô cùng.
“Như tôi đã nói, chuyện của Cảnh Anh thôi.
Tôi cũng không dài dòng.
Tôi muốn cậu nghỉ dạy em ấy.
Tôi sẽ bù tiền phá vỡ hợp đồng.
Cậu muốn bao nhiêu?”
Ngọc Cảnh Thâm nói chuyện vô cùng tự nhiên bình thản tựa như một chuyện gì đó đơn giản lắm vậy.
Danh Hoài lập tức thấy khó chịu.
Chuyện này chắc chắn Ngọc Cảnh Anh không biết.
Anh là người thẳng thắn cương trực, nếu không muốn học nữa có thể trực tiếp nói với cậu.
Hơn nữa chiều nay còn vui vẻ thì không có lý do gì để bây giờ không muốn học nữa cả.
Nhưng mà Danh Hoài cũng không vội vàng hùng hổ chất vấn, cậu chỉ bình bình hỏi.
“Tôi có thể hỏi lý do vì sao và Ngọc đại ca có biết chuyện này hay không?”
Quả nhiên nhắc đến Cảnh Anh, vẻ mặt Ngọc Cảnh Thâm dịu dàng hẳn đi.
Hắn cười đểu.
Tên nghèo hèn này dám trước mặt hắn nhắc đếm Cảnh Ảnh, cậu ta xứng sao?
“Cậu không cần quan tâm.
Chỉ còn nói số tiền mình muốn mà thôi.
Lý do ư? Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu dạy tốt hơn giáo sư A sao?”
Giáo sư A? Người này Danh Hoài biết, nổi tiếng trong việc dạy kèm rất thành công nhiều học sinh cấp Ba đậu vào các trường danh tiếng trong nước.
Nhưng Danh Hoài cũng không thấy nản lòng thoái chí.
Dạy tốt thì sao? Nếu Ngọc đại ca không thích thì có mười giáo sư A cũng bó tay mà thôi.
“Anh không nói cho Ngọc Cảnh Anh biết.
Không sợ cậu ấy giận anh sao?”
“Ha ha ha…”
Ngọc Cảnh Thâm nghe đến đây thì không kiềm chế bật cười đầy giễu cợt.
Nếu không phải vì đứa em trai yêu quý của mình, anh đã không bỏ thời gian ra gặp người hèn mọn này.
Trong mắt anh những kẻ ở tầng lớp bình dân như Danh Hoài quả thực không đáng để vào mắt.
“Danh Hoài, cậu có vẻ xem trọng bản thân quá rồi.
Cậu nghĩ cậu đủ quan trọng để A Anh giận tôi sao?”
“Không phải là quan trọng hay không.
Mà là anh có tôn trọng đại ca hay không.
Giấu anh ấy đi làm việc này, Ngọc nhị thiếu gia có vẻ sợ nếu Cảnh Anh biết sẽ không chịu nhỉ?”
Ngọc Cảnh Thâm tắt nụ cười, đổi lại là gương mặt vặn vẹo khó chịu.
Danh Hoài đã đâm trúng điểm mấu chốt trong lòng hắn ta.
Đúng vậy, hắn sợ Cảnh Anh biết chuyện sẽ giận hắn.
Hắn cũng không xác định được Danh Hoài ở trong lòng em út mình quan trọng đến nhường nào? Liệu cậu có sẵn sàng tha thứ cho hắn nếu hắn làm hại Danh Hoài hay không?
“Cuộc sống gia đình cậu cũng không khá giả gì.
Có số tiền này tôi đưa cho sẽ giúp mẹ con cậu sống sung túc hơn mà không cần lo nghĩ điều gì.
Danh Hoài, cậu không động lòng chút nào sao?”
Động lòng? Danh