Chuyện điều tra đại ca Vương đã có kết quả.
Tuy nhiên Ngọc Cảnh Thâm đã nhanh chân xoá hết mọi dấu vết liên quan đến mình, thậm chí còn đe doạ đến người thân của đại ca Vương cho nên hắn rất nhanh thoát khỏi diện tình nghi.
“Ngọc Cảnh Thâm không định bảo lãnh cho tôi sao?”
Đại ca Vương ở trong ngục tạm giam nói chuyện la hét với vài tên huynh đệ.
Nhưng đàn em đến thăm đều đồng loạt lắc đầu.
Ngọc Cảnh Thâm không hề có động thái nào sẽ bảo lãnh bọn họ hết.
Thậm chí còn cho người tới đe doạ không được nói ra tên của hắn.
“Nói với hắn, nếu hắn không giúp, tôi sẽ khai ra tên của hắn.”
Đàn em lắc đầu.
“Đại ca, hắn nắm trong tay tính mạng người nhà chúng ta.
Hắn nói nếu chúng ta dám khai nửa lời, thì chắc chắn sẽ không tha cho họ.
Đại ca….”
Đại ca Vương đấm mạnh xuống bàn, dáng vẻ giận dữ mà không thể làm được gì.
Sau tất cả hắn chỉ có thể làm con cờ thí mạng mà không dám hé răng nửa lời.
Ngọc Cảnh Thâm làm người hùng cứu em trai còn hắn thì làm kẻ xấu.
Tiền đồ coi như mất sạch rồi.
“Cậu biết chưa, tên đánh cậu bị tống vào tù rồi đó.
Tôi đảm bảo hắn ta sẽ không có gan làm phiền cậu đâu.”
Ngọc Cảnh Anh vừa nhét cơm vào miệng vừa nói thông tin cho Danh Hoài.
“Nhà tớ sẽ không để hắn ra ngoài làm loạn nữa đâu.”
Ngọc Cảnh Anh chớp mắt, thêm lần nữa khẳng định.
Danh Hoài cũng gật đầu, bày tỏ tin tưởng cậu ấy.
Nhưng trong thâm tâm của cậu hiểu rõ, cái gốc vẫn chưa giải quyết được triệt để.
Ngọc Cảnh Thâm âm thầm xoá sạch dấu vết, đổ tội lên đầu người khác để bản thân chuồn êm.
Trong mắt người đời, hắn vẫn là người anh trai hiền lành, sủng ái em trai, tuyệt đối không một tì vết.
Danh Hoài cười nửa miệng.
Đời này cậu chính là ghét kiểu người lúc nào cũng sống trong sự huyễn hoặc bản thân như thế.
Danh Hoài nhìn sang Ngọc Cảnh Anh vẫn đang vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Cậu cũng không muốn làm lớn chuyện này, sợ nhất là làm tổn thương anh.
“Miếng thịt này cho cậu, cậu ăn đi.”
Ngọc cảnh Anh rất chi là tri kỉ, gắp một miếng thịt thật mỡ màng bỏ vào bát của Danh Hoài, sau đó cười hì hì với cậu.
Bộ dáng anh đây thật sự rất quan tâm đến cậu.
Nhưng Danh Hoài vừa nhìn liền biết, miếng thịt này nhiều mỡ, anh ta muốn lấy miếng thịt phía dưới nên mới gắp cho cậu.
Bất quá cậu cũng không vạch trần, dù sao Ngọc Cảnh Anh cũng quan tâm cậu nhiều như vậy.
Coi như anh xứng đáng với miếng thịt nạc đi.
Các bạn trong lớp dường như ai cũng rõ, sau khi học bá bị thương thì mối quan hệ giữa hai người học bá đại ca đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Ngọc Cảnh Anh dường như tìm mọi lý do để bám dính lấy Danh Hoài, nếu không phải chiều cao có hạn, anh đã xuống ngồi chung với cậu luôn rồi.
Mà học bá cũng không giống trước đây trốn tránh đại ca nữa mà ngầm cho phép Ngọc Cảnh Anh bám lấy mình.
Những điều đó khiến Ngọc Cảnh Anh thích chí thôi rồi.
Anh chớp mắt với Lâm Bối Bối.
“Thế nào.
Thấy tớ giỏi không? Học bá tớ cũng cua tới tay rồi đó.”
Lâm Bối Bối bĩu môi.
Học bá nhìn qua là biết thích cậu từ lâu nên cậu mới có thể đặt người ta trong tay, chứ nếu Danh Hoài không thấy thích cậu, có cua đằng trời đó.
“Danh Hoài, cậu muốn uống gì không ? Tôi đi mua cho.”
“Không cần, tôi đi cùng cậu.”
Danh Hoài bỏ bút xuống, khoác vai Ngọc Cảnh Anh đi ra khỏi lớp.
Ngọc Cảnh Anh sướng rơn cả người, hí ha hí hứng quay lại nháy mắt với Lâm Bối Bối.
Bối bảo bảo nhìn thằng bạn của mình như chú husky